Nửa tiếng sau, Mộ Ngữ Nhiễm đến Trác Vân Uyển.
Cô vào thang máy, điện thoại trong túi lại một lần nữa rung lên, là Ôn Ninh gọi:
"A lô, tiểu Nhiễm, cậu đang làm gì vậy?"
"Đi bắt gian."
Đầu dây bên kia, Ôn Ninh sửng sốt một lúc:
"Bắt gian? Có thật không?"
Mộ Ngữ Nhiễm chống tay lên tường, bắt đầu kể lể, âm thanh có chút lớn:
"Là thật! Lục Dĩ Hàng ngoại tình rồi! Còn dẫn cả cô gái kia về nhà!"
"Wtf!"
"Không nói với cậu nữa, tớ cúp đây."
Mộ Ngữ Nhiễm để di động vào túi xách, sau đó nâng mắt, phát hiện ở bên cạnh còn có một người phụ nữ trung niên. Bà ta thấp hơn cô một chút, đầu đội mũ vành đen, mắt đeo kính râm, bà ta đứng ở đó, nhìn cô chăm chú.
Ra khỏi thang máy, cô lập tức đi đến trước cửa nhà của Lục Dĩ Hàng, ấn mật khẩu rồi đi vào trong.
Mộ Ngữ Nhiễm quét mắt, xem xét một lượt trong phòng khách rồi đi thẳng về phía phòng ngủ.
"Lục Dĩ Hàng, mở cửa ra!" Cô đập cửa, lớn tiếng gọi anh.
Bên trong phòng, Lục Dĩ Hàng đứng ở bên cạnh thành giường đang cài lại cúc áo. Anh nhấc chân, đá hộp thuốc y tế vào dưới gầm giường.
"Tôi phải làm sao bây giờ?" Chung Tuệ San luống cuống tay chân, cô chỉ là một bác sĩ bình thường, hơn nửa giờ trước còn đang ở hiệu thuốc buôn bán, cư nhiên lại bị Lục Dĩ Hàng gọi đến đây xem vết thương giúp anh ta.
Lục Dĩ Hàng vẻ mặt lãnh đạm, phong thái ung dung buông một câu:
"Cô tự lo cho mình đi."
"Lục
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-dao-tong-tai-chi-sung-kieu-the/858570/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.