"Rốt cuộc cô muốn gì?"
Trực tiếp nhìn thấy vẻ mặt này của Mộ Ngữ Nhiễm, Lục Dĩ Hàng cảm thấy có chút không chân thực.
"Tôi muốn cái gì, anh còn chưa rõ sao? Có cần tôi lặp lại một lần nữa không?" Mộ Ngữ Tâm vuốt ve dao găm trên tay, nâng ánh mắt sắc lạnh nhìn về phía Lục Dĩ Hàng.
Anh cau mày: "Cô muốn giết tôi?"
"Đúng vậy."
"Làm vậy thì cô được lợi ích gì?"
Cô đột nhiên bước đến, kề sát con dao vào cổ Lục Dĩ Hàng:
"Sắp chết đến nơi rồi mà cái miệng của anh vẫn còn nói được nhỉ?"
Lục Dĩ Hàng mím chặt môi, cố gắng kìm nén cơn đau truyền đến từ ngực, anh dùng bàn tay đang buông thõng của mình, đưa lên nắm chặt lấy cổ tay của Mộ Ngữ Tâm.
Anh nhìn thẳng vào mắt cô, như muốn tìm kiếm thứ gì đó:
"Cô sẽ không làm như vậy đâu." Bởi vì cô là Mộ Ngữ Nhiễm, là người phụ nữ của anh, là người mà Lục Dĩ Hàng anh yêu thương nhất.
Cô nhếch môi, sau đó thu tay lại, nhìn anh gằn từng chữ:
"Bởi vì anh là người thân duy nhất của Mộ Ngữ Nhiễm. Cho nên tôi sẽ giết anh, nhưng không phải bây giờ."
Lục Dĩ Hàng thoáng chốc hiểu ra, khuôn mặt lập tức cứng đờ, môi anh trắng bệch, bàn tay siết chặt lại:
"Thì ra là vậy."
Nếu như Mộ Ngữ Nhiễm tỉnh lại, phát hiện anh chết chính là do chính mình giết, nhất định cô sẽ rất đau khổ, dằn vặt đến mức tâm can sụp đổ, biến thành Mộ Ngữ Tâm, vĩnh viễn!
Lục Dĩ Hàng không dám tưởng tượng thêm, anh choáng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-dao-tong-tai-chi-sung-kieu-the/858562/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.