Tên đó nhổ một miếng máu, nhìn Lục Dĩ Hàng chằm chằm, nghiến răng nghiến lợi:
"Tao chỉ giật túi xách của cô ta, còn chưa làm cái gì cả. Bọn mày bắt tao đến đây làm gì? Muốn giết người à?"
Nghe vậy, Lục Dĩ Hàng đột nhiên bật cười, sau đó anh đứng dậy, nhấc chân, dùng mũi giày dí vào mặt hắn ta. Anh hơi dùng sức, ấn mặt hắn xuống nền nhà:
"Nói như mày thì, bây giờ tao có đánh gãy hai chân mày đi nữa, cũng gọi là 'chưa làm cái gì', phải không?"
Hắn ta giãy dụa, muốn thoát khỏi đế giày của Lục Dĩ Hàng nhưng không được. Hắn trợn mắt lên nhìn anh:
"Đồ cũng đã trả rồi! Thả tao ra!"
Lục Dĩ Hàng rũ mắt, đôi con ngươi đen tuyền trông cực kỳ lạnh lẽo:
"Tốt nhất, lần sau đừng để cho tao nhìn thấy cái bản mặt này của mày. Còn nữa, nếu mày vẫn chưa từ bỏ cái ý định trộm cắp đó, tao không ngại đưa mày vào ăn cơm tù lần thứ hai đâu."
Nói xong, anh nhấc chân rời khỏi mặt hắn, sau đó xoay người đi ra ngoài.
Bên ngoài, nhóm Cảnh Nhậm nhìn thấy Lục Dĩ Hàng thì lập tức bu lại, hỏi ý kiến của anh:
"Đại ca, tên này phải xử lý như thế nào?"
Lục Dĩ Hàng không mở miệng, anh chìa tay ra trước mặt An Dục Phàm, ngoắc ngoắc ngón trỏ.
Cậu ta hiểu ý, liền lấy bao thuốc lá nhét vào tay anh. Cảnh Nhậm ở bên cạnh, cũng cầm bật lửa lên giúp Lục Dĩ Hàng châm thuốc.
Anh rít một hơi thuốc, sau đó nói với bọn họ:
"Tùy các cậu, muốn làm gì thì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-dao-tong-tai-chi-sung-kieu-the/858559/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.