Đúng năm giờ chiều, Mộ Ngữ Nhiễm bắt xe đến sân bay thành phố A.
Đại sảnh sân bay rất đông người, cô phải chen chúc mới có thể nhìn thấy Ôn Ninh cùng Phó Cận Thần, hai người bọn họ đang đi về phía này. Một tay Phó Cận Thần kéo vali, tay kia dắt theo Ôn Ninh, thỉnh thoảng nói gì đó với cô ấy, khuôn mặt nhăn nhó tỏ vẻ khó chịu.
Mộ Ngữ Nhiễm vẫy tay với bọn họ: "Ở đây!"
Hai người kia đi đến, lúc này cô mới nghe rõ lời Phó Cận Thần nói với Ôn Ninh:
"Nhiều người như vậy, em đi đứng cẩn thận một chút, đừng để ảnh hưởng đến con của anh."
Mộ Ngữ Nhiễm: "..."
Ôn Ninh: "Em biết rồi." Nói xong, cô chạy một mạch đến ôm chầm lấy Mộ Ngữ Nhiễm.
Phó Cận Thần ở đằng sau tức giận rống lên: "Đừng có chạy!"
Không hiểu sao Mộ Ngữ Nhiễm cảm thấy, anh ta giống như đang trông một đứa trẻ.
Cô vỗ vỗ lưng Ôn Ninh: "Cậu bình tĩnh một chút, đừng làm kinh động đến đứa bé."
Ôn Ninh lập tức bỏ cô ra, kéo tay Mộ Ngữ Nhiễm đi về phía trước, nhỏ giọng:
"Cậu yên tâm, tớ đã đi khám rồi, bác sĩ nói thai nhi rất khoẻ."
"Nhưng cậu cũng đừng chủ quan, mấy tháng đầu nên chú ý một chút."
"Biết rồi, biết rồi. Mấy câu như này tớ nghe đến phát chán luôn rồi, cậu đừng nói nữa."
Ba người ra đến bên ngoài, Mộ Ngữ Nhiễm bắt một chiếc taxi rồi ngồi lên ghế lái phụ, còn hai người kia ngồi ở hàng ghế đằng sau.
Phó Cận Thần vừa bước lên xe đã nhìn về phía tài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-dao-tong-tai-chi-sung-kieu-the/858552/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.