Chương trước
Chương sau
Đệ bát chương
"Tiểu Mạn!"
Lần thứ hai ngoài cửa phòng vang lên tiếng rống đinh tai nhức óc, song song với tiếng rống là âm thanh đập cửa, bởi vậy có thể thấy được người ở ngoài kia đang rất nóng ruột.
Bên trong phòng, có hai người đang chìm đắm trong thế giới của họ, Long Ca vất vả lắm mới quyến rũ được Tiểu Mạn, bị mình dụ dỗ cởi y phục, đang nôn nóng muốn đặt nàng ở dưới thân. Vốn tưởng rằng sẽ có một quãng thời gian thăng hoa cùng thể xác và tinh thần, ai ngờ đâu lúc này A Phương đột ngột quay về.
Bất quá Long Ca thừa dịp A Phương mở cửa chính nàng đã khóa trái cửa phòng ngủ, nàng làm vậy cũng vì muốn tốt cho A Phương, sợ A Phương mở cửa thấy cảnh xuân sắc như vậy chắc chắn sẽ bị kinh hách, thế thì nàng và Tiểu Mạn thật có lỗi quá.
Long Ca mặc kệ A Phương, lại nghe A Phương đứng ngoài cửa kêu một tiếng, nàng không phản ứng, rồi lại thêm một tiếng nữa, Long Ca vẫn *bất vi sở động, cực kỳ thoải mái thảnh thơi hôn cổ Tiểu Mạn.
*bất vi sở động: không có động tĩnh, không có hành động nào.
Thân thể Long Ca dán chặt vào nàng, bờ vai phập phồng theo chuyển động, mái tóc xoăn rũ xuống gương mặt Tiểu Mạn, nhìn trong ánh mắt Tiểu Mạn ngưng tụ hình ảnh trần nhà, khóe miệng nàng ôn hòa nhưng vẫn mang theo tiếu ý mỉm cười.
Tiểu Mạn cực lực áp chế hô hấp rối loạn, gương mặt nàng ửng hồng, nàng vỗ về tấm lưng trần nhẵn nhụi của Long Ca, tại phút giây này nàng tưởng rằng mình như bay đến ngọn núi cao.
"Liễu Mạn Tương!" A Phương sốt ruột muốn vào phòng lấy đồ của mình, bạn trai còn đang dưới lầu chờ nàng, nàng không quan tâm việc mình sẽ gặp báo ứng khi phá hoại hạnh phúc người khác! Tức giận hô đại danh Tiểu Mạn, thấy người ở trong vẫn giả chết không nghe, nàng không thể làm gì khác hơn là xuất đòn sát thủ.
"Cậu có bản lĩnh lên giường với Long Ca, sao lại không có bản lĩnh mở cửa a!" A Phương tức giận đến mức muốn đá bay cửa, nàng tiến đến thì thấy trên kệ đặt đôi giày cao gót của Long Ca, nữ nhân này ở đây, còn cửa phòng lại bị khóa, ngoại trừ làm chuyện đó ra thì còn lý do nào khác nữa sao?
Phong cảnh trên đỉnh núi rất đẹp, Tiểu Mạn chỉ cảm thấy thân thể nàng lâng lâng, như lâm vào tiên cảnh. Bất đắc dĩ chợt nghe một âm thanh sấm sét, kiên quyết đem Tiểu Mạn đẩy xuống chân núi, khiến nàng không thể hăng hái quay lại đỉnh núi được nữa.
"Mở cửa ra mau! Mở cửa!" A Phương kiên nhẫn đập muốn gãy luôn cánh cửa.
Tiểu Mạn và Long Ca đã hẹn hò ba tháng nay, chuyện hư hỏng của họ sao qua được đôi mắt tinh tường của nàng? Bình thường nhân cơ hội nàng không ở nhà, chiếm dụng phòng ngủ công cộng của nàng thì thôi đã đành, chuyện đó nàng cũng mắt nhắm mắt mở cho qua. Mà hiện tại nàng đang có việc gấp, hai người này lại vì ham muốn cá nhân mà nhốt nàng ngoài phòng, quả thực khiến nàng tức chết!
Long Ca thấy Tiểu Mạn không quan tâm đứng dậy mặc quần áo, nàng khó hiểu đi tới bên cạnh: "Sao vậy? Khó chịu?"
Tiểu Mạn đưa quần áo cho Long Ca, ý bảo nàng mau mặc vào: "Em phải mở cửa cho A Phương vào, ở đây cách âm không tốt, nàng nói lung tung bị hàng xóm nghe thấy sẽ rất xấu hổ!"
Hai người mau chóng chỉnh trang y phục, Tiểu Mạn thấy Long Ca cũng sửa soạn gần xong, mới chịu mở cửa phòng.
A Phương còn đang gõ cửa, trong nháy mắt cửa đột nhiên mở ra, nắm tay nàng suýt chút nữa đã đập vào mặt Tiểu Mạn.
"Tiểu Mạn, a ha hả..." A Phương lập tức thu tay, dáo dác nhìn xung quanh phòng, "Lên đỉnh rồi hả?"
"Lúc nào cũng nói bậy, cậu đang bức mình trừ lương cậu phải không?" Tiểu Mạn lấy cái uy nghiêm của lão bản, mặt lạnh hỏi.
"Nào có nói bậy?" A Phương đi vòng qua Tiểu Mạn vào phòng, thấy Long Ca ngồi bên giường với y phục xốc xếch, nàng cười đến ôm bụng, "Long cô nương lại áp Tiểu Mạn nhà ta?"
Long Ca sửng sốt, cong lên khóe miệng, đầu lưỡi liếm liếm môi trên.
A Phương bối rối vài giây, vội tới giường mình lấy đồ, lúc đi ngang qua Tiểu Mạn thì dừng lại một chút, vẻ mặt *hận thiết bất thành cương: "Chừng nào cậu mới có tài cán ở trên Long cô nương đây?"
*hận thiết bất thành cương: ý nói thất vọng với người mình đặt nhiều kỳ vọng nhưng người đó lại không có ý chí cầu tiến
"Sao biết mình không thể chứ!" Tiểu Mạn nghe vậy liền liếc A Phương.
"Còn nhớ cái đêm mà cậu đã vứt bỏ mình ở con đường rác thải không?" A Phương ngây thơ nháy mắt, đây là kỷ niệm khó quên đối với nàng. Đêm đó Tiểu Mạn dẫn Long Ca về nhà nhưng đã quên nàng và quán xá còn ở con đường rác thải, thẳng đến 4 giờ sáng mới đến đón nàng về!
"Ừm..." Chuyện đó nàng cảm thấy có lỗi với A Phương, Tiểu Mạn yên lặng gật đầu, mà nàng đang rất thắc mắc, chuyện đó và chuyện nàng nằm trên hay nằm dưới có liên quan gì với nhau.
"Đêm đó, mình nhìn lên bầu trời đầy sao cầu nguyện một điều." A Phương vẫn duy trì nụ cười, giọng nói tràn ngập ước mơ, thấy Tiểu Mạn và Long Ca chăm chú nhìn mình, nàng chậm rãi nói, "Tôi ước cả đời Tiểu Mạn đều bị người áp."
Thật sự quá ác độc! Đây là nguyền rủa mới đúng đó!
Tiểu Mạn nhìn A Phương một cách khó tin, người này không phải là cô gái đàng hoàng, thuần khiết vô tri mà nàng từng biết!
"Phì..." Long Ca cười lăn lộn trên giường, nàng cực kỳ tán thưởng tính thẳng thắn của A Phương, làm tốt lắm!
"Hai người tiếp tục đi, tôi không làm phiền nữa." A Phương làm như không có gì xảy ra, hiên ngang đi ra phòng ngủ.
A Phương vừa đi, trong phòng chỉ còn Tiểu Mạn và Long Ca, Tiểu Mạn tựa vào đầu giường, nhìn chằm chằm Long Ca. Gương mặt nàng vẫn còn ửng hồng, thần sắc cũng như mọi ngày nghiêm túc, khí tràng cổ quái cực kỳ.
Long Ca hướng về phía Tiểu Mạn, qua loa vuốt tóc, cảm giác nguy hiểm cứ bỗng dâng lên trong lòng nàng, nàng lấy lòng kêu một tiếng Tiểu Mạn, thân thiết muốn đi tới ôm lấy nàng.
Đôi tay đúng lúc chặn lại động tác của nàng, Long Ca mờ mịt buông tay, chẳng hiểu Tiểu Mạn có ý gì.
Tiểu Mạn cắn môi dưới, ánh mắt nhìn Long Ca thập phần sắc bén. Có một vấn đề khiến Tiểu Mạn hoang mang thật lâu, rất muốn hỏi rồi lại do dự, vừa nãy nghe A Phương nói như vậy, nàng đúng là thật nhịn không được muốn hỏi Long Ca.
"Long Ca...chúng ta bên nhau cũng khá lâu..."
"Ừ." Long Ca nhìn Tiểu Mạn không chớp mắt, vội vã gật đầu, biểu thị bản thân đang rất chăm chú lắng nghe.
"Chị không muốn chuyện đó sao?" Trái tim Tiểu Mạn kiên quyết nói ra vấn đề.
Long Ca ngửa đầu ra phía sau, phản ứng đầu tiên của Tiểu Mạn đó là Long Ca đối với vấn đề này có điều mâu thuẫn. Tiểu Mạn bắt đầu có chút hối hận khi hỏi nàng, nếu biết trước đã không hỏi, giả sử đáp án của nàng như mình nghĩ trong lòng thì quả thật mình làm người rất thất bại.
"Ách... Sẽ không a." Long Ca cúi thấp đầu, tận lực tách ra tầm nhìn của Tiểu Mạn.
"Vì sao?" Tiểu Mạn kiên nhẫn truy vấn.
Long Ca suy nghĩ thật lâu, mới từ từ mở miệng: "Chị thích..."
Phía sau còn có ba chữ, giọng Long Ca khi nói ba chữ ấy nhỏ như tiếng muỗi kêu, Tiểu Mạn thực sự nghe không rõ: "Chị thích cái gì?"
"Đè em..." Long Ca ngồi trên giường...lánh mặt sang chỗ khác, không dám nhìn Tiểu Mạn, trông rất vô tội địa cúi đầu chọt chọt đầu ngón tay.
"Chị thích, cho nên em phải bị chị áp?" Ngữ khí Tiểu Mạn hung tợn, nàng còn lâu mới tin lý do này.
"Chuyện này..." Long Ca không biết phải nói sao, thanh âm nhỏ dần, "Chẳng phải em rất sung sướng khi bị áp sao..."
"Long Ca!" Tiểu Mạn buồn bực muốn chết.
"Tiểu Mạn!" Long Ca nhào đến ôm lấy Tiểu Mạn, đưa mặt cọ cọ vào bụng nàng, "Sao tự nhiên em lại hỏi chuyện này?"
Tiểu Mạn trầm mặc không đáp, động tác Long Ca càng thân mật, nàng càng sợ sẽ phải nghe đáp án "không muốn" từ Long Ca, nhưng đặt ra câu hỏi lại không nhận được câu trả lời nó khiến lòng nàng như mặt hồ gợn sóng.
"Được rồi, hình như còn có nguyên nhân khác..." Long Ca chợt lên tiếng, nàng bắt đầu nói, "Chẳng phải từ trước đến nay em không hề biết gì về chuyện đó sao? Vậy không thể làm gì khác hơn là chị nên chủ động một chút."
"Em không biết, vậy còn chị sao lại rành như vậy? Tựa hồ rất thành thạo." Lòng Tiểu Mạn ủy khuất, biểu hiện của nàng cũng khá bình tĩnh.
"Có ý gì?" Long Ca nghe lời nàng nói, tiếu ý dần dần mất đi.
"Có phải chị đã từng làm chuyện này với người khác không?"
"Sao tự nhiên em lại hỏi như thế?" Long Ca rất bất khả tư nghị phản vấn.
"Vậy tức là có?" Tiểu Mạn cười nhạo, "Em đã hiểu."
Long Ca hoàn toàn hồ đồ, nàng căn bản không rõ Tiểu Mạn đã hiểu cái gì, chỉ thấy Tiểu Mạn chán nản nằm xuống giường, lẩm bẩm nói: "Chị không thích em chạm vào người, bởi vì chị vẫn còn cảm tình với người kia đúng không?"
Tiểu Mạn không dám nghĩ nữa, có phải Long Ca tốt với người kia hơn với mình hay không? Kỹ thuật thành thạo của nàng, có đúng là từ kinh nghiệm đã từng làm với người kia trước đây? Tiểu Mạn biết nàng vô pháp cải biến quá khứ của Long Ca, nàng chỉ sợ Long Ca đem quá khứ của mình hòa lẫn vào cảm tình hiện tại. Long Ca không cho mình áp nàng, Tiểu Mạn tình cờ biết được từng có một người như thế, thì không tự chủ nghi kỵ Long Ca vì người kia nên mới thủ thân như ngọc.
"Người nào?" Long Ca giật mình từ trên giường đứng lên, không sợ Tiểu Mạn hỏi nhiều, chỉ sợ nàng suy nghĩ lung tung.
"Đinh Lăng..." Tiểu Mạn nhắm mắt lại, nhắc tới tên người yêu cũ của Long Ca, trái tim lập tức vỡ ra từng mảnh.
"Em nói học tỷ?" Long Ca sửng sốt, một giây sau nàng lập tức cười ra nước mắt, "Ha ha ha..."
"Chị cười cái gì..." Tiểu Mạn bối rối, nàng đang giả ngu?
"Quả thật học tỷ từng thích chị, ai bảo dung nhan chị mỹ lệ, tam quan chính." Long Ca nhẹ nhàng vuốt mái tóc dài, nháy mắt với Tiểu Mạn.
"Chị làm ơn đừng tự tâng bốc mình nữa..." Nàng vốn là muốn tra lịch sử tình trường của Long Ca nhưng bầu không khí này quả thật bất thường a.
"Lúc ấy chị đang học đại học, chị là hoa khôi của trường, nam sinh theo đuổi chị không ít, thế nhưng chị không để mắt đến." Long Ca nói xong lại bổ sung một câu, "Nói cho cùng chị vẫn phải cảm tạ học tỷ."
"Cảm tạ nàng?" Tiểu Mạn liếc nàng.
"Nếu ngày hôm đó nàng không tỏ tình với chị, chị sẽ không bao giờ biết một điều: hóa ra nữ nhân với nữ nhân vẫn có thể yêu nhau." Long Ca khẽ cười, nắm lấy tay Tiểu Mạn, "Hình như từ nhỏ đến lớn chị không thể tiếp thu những hành động thân mật của người khác phái, thẳng đến khi đó mới bắt đầu nghiêm túc xác định giới tính của mình, tra xét rất nhiều tư liệu về thế giới thứ ba."
"Trước đây chị không biết bản thân là..."
Long Ca trêu chọc: "Trước đây chị chỉ biết bách hợp là đóa hoa."
"Cô Đinh Lăng kia ở bên cạnh chị bao lâu?" Tiểu Mạn không muốn nghe chuyện giữa Long Ca và người kia nhưng nàng lại không cam lòng đối với quá khứ nàng không được tham dự kia hoàn toàn không biết gì cả.
"Một tháng? Ngay cả một tháng còn chưa tới?" Long Ca cũng không nhớ nổi chi tiết, nàng chỉ nhớ rõ ngày biệt ly ấy, Đinh Lăng che mặt khóc đến *lê hoa đái vũ.
*lê hoa đái vũ: Giống như hoa lê dính hạt mưa. Vốn miêu tả dáng vẻ khi khóc của Dương quý phi. Sau này được dùng để miêu tả sự kiều diễm của người con gái.
"Chị và cô ấy đều đã làm chuyện đó sao..."
"Liễu Mạn Tương!" Long Ca nghiêm túc nắm hai vai Tiểu Mạn, "Chuyện chị đã làm với em trước đây chị chưa từng làm với bất kỳ ai khác, em hiểu chưa?"
"Vậy sao chị lại thành thạo như vậy?" Tiểu Mạn ngượng ngùng hỏi.
"Thứ nhất, chị xem rất nhiều tư liệu về chuyện đó, lý thuyết căn bản vẫn phải biết. Thứ hai, chị nhìn em, nhìn thân thể em cũng đã biết nên làm như thế nào." Long Ca nói năng hùng hồn đầy lý lẽ giải thích, ngữ khí ở câu tiếp theo đột nhiên thay đổi, thận trọng nằm trong lòng Tiểu Mạn, "Chị chỉ thích em, chị đối với em có thể nói là nhất kiến chung tình."
Tiểu Mạn nhẹ nhàng đánh nàng, oán trách: "Ba hoa."
Long Ca lẩm bẩm: "Em hôn một cái, chị sẽ không lắm lời nữa."
Một lát sau, như là nhớ lại cái gì, Long Ca hỏi Tiểu Mạn: "Sao em biết Đinh Lăng?"
"Khoảng thời gian trước, em giữ điện thoại chị, lúc ấy em có xem qua một đoạn tin nhắn, cô Đinh Lăng kia...hình như vẫn đối với chị nhớ mãi không quên, sắp phải kết hôn mà còn hỏi chị có thể quay lại không." Tiểu Mạn nghĩ hành vi của mình đã xâm phạm đời tư của đối phương, nói xong nàng rất lo lắng nhưng xem ra Long Ca không có chút gì gọi là tức giận.
"Chuyện tình cảm, miễn cưỡng không hạnh phúc, cô ấy thích chị, chị thích em, em thích chị, chỉ có *lưỡng tình tương duyệt mới có thể mãi mãi bên nhau." Long Ca nhìn Tiểu Mạn một cách thâm tình, Tiểu Mạn nhìn nàng một lúc lâu, gương mặt liền đỏ ửng.
*lưỡng tình tương duyệt: hai người đều yêu nhau.
Nghe Long Ca nói vậy, Tiểu Mạn hơi yên lòng nhưng nàng vẫn còn điều thắc mắc: "Nếu nguyên nhân không phải là Đinh Lăng, vậy tại sao chị không cho em áp?"
Nhãn thần Tiểu Mạn như là muốn ăn thịt người, Long Ca hoảng hốt thầm nghĩ nếu mình không nói ra hết, nàng nhất định sẽ không bỏ qua cho mình.
Nàng lắp bắp nói, ánh mắt nhìn ngó xung quanh, không dám dừng lại trên mặt Tiểu Mạn: "Lần đầu tiên...thấy em đau đớn như vậy...em lại không biết làm...em ở trên chị sẽ càng đau nhức gấp bội..."
Tiểu Mạn đem câu nói ngắt quãng của Long Ca sắp xếp lại thành câu hoàn chỉnh, sau đó nàng đã rút ra kết luận rõ ràng —— Long Ca nữ nhân này chê nàng không có kỹ thuật!
"Chị chê em?"
Long Ca vội vã phủ nhận: "Không phải mà!"
Tiểu Mạn nhíu mày: "Vậy ý chị là sao?"
Long Ca nghiêm mặt, thốt ra: "Chờ em có kinh nghiệm hơn, chị mới có dũng khí đem thân thể này giao cho em thực hành!"
"Thật sao?" Mặt Tiểu Mạn lộ vẻ mừng rỡ.
"Ừ!" Long Ca gật đầu.
Đôi lời của Editor:
Ai nha, xin lỗi mọi người giờ này Editor giờ mới post chương mới a, dạo này mình bận quá, đêm hôm khuya khoắt mới ra hàng. Xin thứ lỗi a.
05/10/2015 vẫn là 3 ngày sau có chương mới nha, mặc dù hôm nay post trễ:3
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.