Chương trước
Chương sau
Đệ lục chương
Tiểu Mạn nhận ra một điều, dù cho bản thân nàng không nguyện thừa nhận, nhưng sự thật vẫn là sự thật —— dường như nàng đã rung động trước Long Ca.
Một mình lang thang kiếm sống ngoài xã hội nhiều năm nay, sóng to gió lớn gì cũng đều trải qua, Tiểu Mạn cho rằng lòng mình chẳng khác tảng đá là bao, mặc kệ phát sinh chuyện gì nàng cũng không bị động. Thế nhưng đến khi gặp Long Ca, Tiểu Mạn đã phát giác tâm tình của nàng bắt đầu trở nên hỉ nộ vô thường, căn bản nàng không thể khống chế.
Người có kinh nghiệm tình trường như A Phương nói, chỉ khi yêu nữ nhân mới có thể hỉ nộ vô thường như vậy, bởi vì quá quan tâm đối phương, lúc nào cũng nghĩ về đối phương.
Cái gì là quan tâm ư? Tiểu Mạn ngửi hương thơm ma lạt năng, lại nổi lên ý nghĩ, đến tận bây giờ Long Ca vẫn chưa tới ăn ma lạt năng, nàng bắt đầu lo sợ bất an, loại tâm tình này chính là quan tâm sao?
Quả thật không xong...Tiểu Mạn thở dài, tâm tư của mình...sao có thể bị Long Ca dắt đi a?
Đêm nay, con đường rác thải vẫn náo nhiệt như mọi ngày, có cảm giác mát hơn, chắc là mùa hè sắp trôi qua, Tiểu Mạn tính ngày mai khi ra bán nàng sẽ mặc thêm áo khoác.
A Phương lau sạch bàn, bưng hai bát đi rửa, thấy nhãn thần Tiểu Mạn nhìn nồi nước đờ ra, A Phương liền vỗ vỗ lưng nàng: "Nhớ thành quản đại nhân của cậu hả?"
"Ai nhớ cô ta?" Tiểu Mạn múc nước dùng, để gần mũi ngửi ngửi, nồi nước này tựa hồ thiếu lửa.
"Gần mười một giờ, nếu muốn tới thì đã tới từ lâu rồi." A Phương lấy điện thoại ra xem, nói với vẻ thương xót.
"Ai thèm quan tâm cô ta tới hay không chứ." Một tuần qua ăn ma lạt năng còn chưa trả tiền, không đến càng tốt! Tiểu Mạn căm giận nghĩ.
Lúc này A Phương thấy trên bàn có một cái khay đựng mấy xiên nấm kim châm, nàng cứ tưởng là khách chọn xong rồi lại đổi ý.
"Ban nãy có khách hỏi sao hôm nay bán hết nấm kim châm nhanh vậy, tủ đá cũng không còn, hóa ra ở đây còn mấy xiên." Nói xong, A Phương cầm lấy cái khay định đem nấm kim châm để lại vào tủ đá.
Nói chậm mà xảy ra rất nhanh, Tiểu Mạn giữ lại khay: "Đừng lấy, đây là phần mình chuẩn bị trước."
"Để làm chi?" A Phương nhìn Tiểu Mạn với ánh mắt không bình thường.
"Hỏi nhiều quá làm gì?" Tiểu Mạn trừng nàng.
A Phương đang cầm bát, bĩu môi, phẫn nộ ly khai.
Nhìn con đường rác thải náo nhiệt, vẫn có chút gì đó bất an, Tiểu Mạn nhìn về phía quán nướng xa xa, dường như ở đó hơi náo loạn.
Đại thúc bán trứng gà cạnh bên lấy ra điện thoại di động, ánh sáng màn hình liên tục chớp tắt, hắn ấn nút tiếp nghe, tiếng chuông đinh tai nhức óc của điện thoại im bặt.
"Thành quản tới!" Đại thúc nhận được tình báo, nói vài câu với Tiểu Mạn, rồi vội vã chuẩn bị dọn quán chạy trốn.
Thái độ Tiểu Mạn có chút chần chờ, nói là thành quản tới...nhưng bầu không khí này, thanh thế này, hoàn toàn không giống như lần trước a. Nhìn những người bán hàng rong khác, bọn họ lo lắng nhìn về phía quán nướng kia, tựa hồ cũng là do dự không biết có nên hành động theo hay không.
Náo loạn một trận, mọi người vừa nhìn chằm chằm vào nữ nhân từ quán nướng đi tới vừa bàn luận sau lưng nàng, mà Tiểu Mạn thấy nữ nhân kia cách bản thân càng ngày càng gần, trên tay còn cầm một túi chứa mấy xiên nướng, chết tiệt, trái tim mình lại bắt đầu rục rịch rồi.
"Nè, ngày hôm qua chẳng phải em nói muốn ăn thịt dê nướng nhưng lại không rảnh đi mua sao? Chị mang tới cho em này." Long Ca không thèm quan tâm ánh mắt bọn người đó, thản nhiên đi đến trước mặt Tiểu Mạn, cười hì hì đem mấy xiên nướng còn nóng đưa qua.
Đại thúc bán trứng gà cạnh bên còn đang cầm đồ đạc, thấy cảnh tượng như vậy hắn thật choáng váng: "Tiểu Mạn, cô và thành quản...quen biết a?"
Tiểu Mạn liếc mắt, không nói chuyện.
Long Ca cười khách khí với đại thúc: "Tôi chỉ tới đây ăn thôi, ông cứ việc buôn bán, không có việc gì đâu."
Đại thúc cười đáp lại, hắn vẫn còn chưa hoàn hồn.
A Phương không yên lòng lau bàn, nhìn vẻ mặt Tiểu Mạn giả vờ đạm nhiên, lòng nàng một phen bối rối. Cô nàng Long Ca kia mỗi ngày đều chạy tới đây ăn ma lạt năng, nhớ lại lần trước Tiểu Mạn hỏi cái nhìn của mình về vấn đề đồng tính, cuối cùng nàng cũng hiểu giữa Tiểu Mạn và Long Ca đã xảy ra chuyện gì.
Mà một người là bán hàng rong, một người là thành quản, *đạo bất đồng bất tương vi mưu, có thể thoải mái vui vẻ nói yêu thương nhau được sao?
*đạo bất đồng bất tương vi mưu: Không cùng chí hướng thì không thể cùng nhau mưu sự nghiệp được hoặc nghề nghiệp khác nhau không thể đàm đạo cùng nhau được.
"Đồ thần kinh, tới con đường rác thải mà mặc chế phục thành quản." Tiểu Mạn không nhìn tới nàng, ghét bỏ nói, phỏng chừng nữ nhân kia căn bản không ý thức được mình gây ra biết bao nỗi sợ.
"Đây đều không phải tăng ca sao? Sợ em dọn sớm, không kịp về nhà thay quần áo vội chạy tới đây mua." Long Ca vui tươi hớn hở chạy đến trước tủ đá, cầm lấy khay chọn lựa xiên, chọn được vài xiên thì hỏi Tiểu Mạn, "Bán hết nấm kim châm rồi à?"
"Ai kêu cô đến trễ, " Tiểu Mạn nói cũng không ngẩng đầu lên.
Long Ca nghe Tiểu Mạn oán giận việc mình tới trễ, nàng dịu giọng giải thích: "Tại chị phải tăng ca, bình thường đều tới sớm, em đừng giận nữa mà."
"Sao tôi phải giận?" Tiểu Mạn hơi cau mày ngẩng đầu.
"Rồi rồi, không giận." Long Ca vẫn giữ vẻ mặt tiếu ý.
Tiểu Mạn lạnh lùng lấy cái khay đựng nấm kim châm để trên bàn đưa đến trước mặt Long Ca: "Một người khách lấy rồi bỏ lại, đúng lúc cô đang cần đấy."
"Trùng hợp vậy à?" Long Ca nhận, để nấm kim châm chung với mấy xiên mình vừa chọn xong.
A Phương cước bộ mềm mại vòng qua người Tiểu Mạn, *ý vị thâm trường nhìn mấy xiên nấm kim châm kia: "Tiểu Mạn a, mình thắc mắc tại sao cậu ngăn mình đem nấm kim châm đặt lại vào tủ, thì ra cậu vì thành quản đại nhân mà để dành nha."
*ý vị thâm trường: hứng thú, thú vị
"Nói thêm câu nữa, mình trừ lương cậu!" Tiểu Mạn nghe xong, một màu đỏ bao phủ từ mặt tới cổ, nàng nhìn A Phương bằng ánh mắt muốn giết người.
Dường như Long Ca đã hiểu lời A Phương nói, mắt nàng sáng lấp lánh như những vì sao: "A Phương, nghĩ gì thì cứ nói đó, Tiểu Mạn trừ cô bao nhiêu tiền, tôi trả lại hết cho."
"Long Ca!" Tiểu Mạn lại đi trừng Long Ca, nhưng đối phương không có vẻ gì gọi là khiếp sợ trước ánh mắt của nàng.
"Thật sao?" Gương mặt A Phương nổi lên nụ cười thật tươi.
"Thật." Long Ca nghiêm túc gật đầu.
"Để khi khác nói tiếp, tạm thời nghĩ không ra..." A Phương làm Long Ca có chút thất vọng, nàng mong chờ sẽ nghe được chuyện Tiểu Mạn ngày nhớ đêm mong mình.
"Đi đi đi, mau làm việc đi." Tiểu Mạn rất sợ bị A Phương vạch trần nhiều chuyện hơn, khoát khoát tay cản nàng.
Đúng lúc có một bàn khách muốn uống bia, A Phương bị phái đi phục vụ. Tiểu Mạn thở phào nhẹ nhõm, nhìn về phía Long Ca, đôi mắt tà mị kia híp lại thành một đường thẳng, như một con mèo đang cảnh giác.
"Tự nhiên nhìn tôi như vậy?" Tiểu Mạn giả vờ bình tĩnh mà đem mấy xiên đồ ăn của Long Ca bỏ vô nồi.
"Tại em đẹp a." Long Ca cười không đứng đắn, canh lúc Tiểu Mạn sắp nổi giận nàng lập tức thoát thân, "Chị đi kiếm chỗ ngồi trước, chờ em bưng tới."
Long Ca còn muốn bổ sung cái gì, Tiểu Mạn đã mở miệng trước: "Ít cay, tôi biết mà."
Long Ca khẽ cười: "Mau ăn thịt dê nướng đi a, nguội ăn không ngon."
Tiểu Mạn không hé răng, trầm mặc một hồi lâu nàng không tình nguyện mà kêu Long Ca: "Này."
"Hửm?" Long Ca xoay người.
"Cảm ơn."
"Cảm ơn cái gì." Long Ca đứng ở xa cười với nàng, "Muốn ăn gì cứ việc nói chị, chị sẽ mua cho em ăn."
"Lo ăn ma lạt năng của cô đi!" Mặt Tiểu Mạn lại khó hiểu nóng lên, may là buổi tối, bằng không sẽ bị Long Ca phát hiện mặt mình đỏ.
Long Ca ngẩng đầu, nhìn Tiểu Mạn bận rộn với nồi nước dùng, ngực có chút ấm áp nhưng cũng có chút chua xót. Nữ hài tử như Tiểu Mạn, đang ở tuổi đẹp nhất của cuộc đời, lại ở trong hoàn cảnh này bán ma lạt năng, từng giây từng phút đề phòng thành quản đến, quả thật rất khổ sở.
Tiểu Mạn có điểm nào hấp dẫn mình nhỉ? Thâm nhập lý giải sau đó, Long Ca nghĩ đó là do tính bốc đồng của Tiểu Mạn, dù cho cuộc sống có khó khăn cỡ nào đi nữa cũng không khiến nàng bỏ cuộc.
Mặc kệ Tiểu Mạn kiên cường đến đâu, nàng cũng sẽ cần một cái ôm, thỉnh thoảng mệt mỏi cũng sẽ cần bờ vai nương tựa. Cho nên Long Ca vững tin rằng, một ngày nào đó Tiểu Mạn sẽ chấp nhận mình, nói cho cùng mình rất chân thành với nàng a.
Hai nam nhân bàn bên cạnh cãi nhau, Long Ca khó chịu liếc mắt, hình như hai người kia uống khá nhiều, lảo đảo lắc lư ngồi trên ghế, việc nhỏ xé ra to kiếm chuyện cãi vã.
Ban đầu chỉ là đấu khẩu, sau đó bọn hắn nổi xung muốn động thủ, Long Ca không phản ứng kịp, hai tên nam nhân đã cầm chai bia trên bàn, ra vẻ muốn đập đầu đối phương.
"Muốn đánh thì qua bên kia mà đánh!" Tiểu Mạn chụp lấy cái vá lớn chạy tới đây, tay nàng khẽ run, tựa hồ có chút sợ hãi.
Ánh mắt dữ tợn của một trong hai nam nhân chuyển sang Tiểu Mạn, hắn cầm chai rượu hung hăng đập xuống đất, nắm miệng chai bén nhọn chỉ về hướng Tiểu Mạn: "Mày thử nói thêm câu nữa xem? Tao phá nát quán của mày!"
"Các người..." Tiểu Mạn thật sự rất sợ hắn ta, càng sợ sẽ xảy ra án mạng, "Nếu các người không đi tôi sẽ báo cảnh sát a!"
Tên còn lại cũng đập bể cái chai, hắn có ý định sẽ đâm tên nam nhân kia, Tiểu Mạn sốt ruột, nàng biết một khi xảy ra chuyện, thử hỏi có ai dám đến quán nàng ăn ma lạt năng nữa chứ?
Cân nhắc giữa lợi và hại, Tiểu Mạn đang tìm thời cơ tiến lên muốn kéo hai người kia, nàng đoán tầm nhìn của hắn đã bị khuất một chút hẳn là không có vấn đề.
Long Ca thấy hành động của Tiểu Mạn, nàng nhảy dựng cả lên, cô ấy muốn liều mạng! Tiểu Mạn là nữ nhân yếu đuối, đi lên đó chẳng phải là tự đâm đầu vào chỗ chết sao?
Tiểu Mạn canh đúng thời cơ nhưng lại không lường được việc Long Ca bỗng nhiên lao tới ôm lấy nàng. Vì quán tính, Tiểu Mạn không thể ngừng cước bộ, đẩy Long Ca về phía trước một đoạn, ngay tức khắc nàng nghe Long Ca hít một ngụm lãnh khí.
"Tiểu Mạn..." Long Ca run rẩy gọi tên nàng.
Đầu óc Tiểu Mạn như nổ tung, nghìn vạn lần không thể có chuyện...Long Ca tuyệt đối không thể xảy ra chuyện!
Trong nháy mắt đám người vây quanh bốn phía chợt yên tĩnh hẳn, nhãn thần hai nam nhân muốn đánh nhau ban nãy cũng trở nên ngây dại.
"Ôi trời! Đổ máu!" Một vị bác gái thét lên chói tai!
"Xảy ra án mạng!"
"Mau gọi xe cứu thương!"
Càng nhiều âm thanh hỗn loạn phát ra, đủ thứ thông tin từ bốn phương tám hướng vọt tới tai Tiểu Mạn, khiến nàng cảm thấy hít thở không thông. Thân thể Long Ca từ từ trượt xuống, hình như khí lực cơ thể đều bị hút hết, Tiểu Mạn cũng không thể đỡ được nàng.
"Long Ca...Long Ca..." Tiểu Mạn nhìn mặt Long Ca trắng bệch, nàng hối hận vô cùng, tại sao mình nhất định phải can hai nam nhân kia? Để giờ đây hại luôn cả Long Ca?
Phía sau lưng Long Ca bị thương, Tiểu Mạn vội vã nhìn, Long Ca lắc đầu, ý bảo Tiểu Mạn cúi đầu xuống nghe nàng nói.
"Tiểu Mạn a...có rất nhiều chuyện chị chưa nói với em."
"Cô nói đi a, tôi đang nghe đây." Tiểu Mạn vội vã gật đầu, nàng bắt đầu cảm thấy xót xa ân hận vì trước đây không chịu lắng nghe Long Ca.
"Lần đầu tiên thấy em, thì đã thích em rồi, là loại thích ngấm vào tận đáy lòng, không giống với người khác..." Long Ca vuốt ve gương mặt Tiểu Mạn, có ấm áp chất lỏng rơi xuống tay nàng.
"Ngày đó chị cướp lời của đội trưởng, vì chị sợ hắn làm khó dễ em. Chị nghĩ em sẽ không có nhiều tiền, tịch thu mấy...cái bàn có thể giảm rất nhiều tổn thất so với phạt tiền." Long Ca hữu khí vô lực tiếp tục nói.
Tiểu Mạn ngẩn ra, nàng chưa từng nghĩ rằng đêm đó Long Ca không nói lý lẽ bởi vì nàng thay mình suy tính hậu quả. Vì vậy phiền muộn của nàng càng tăng thêm, ngay từ đầu nàng không nên có thành kiến với Long Ca.
"Có lẽ do chị thẳng thắn quá...cho nên em khó có thể chấp nhận...thế nhưng chị sẽ chờ, Tiểu Mạn, chị vẫn sẽ chờ em..." Long Ca thâm tình nhìn Tiểu Mạn, Tiểu Mạn cũng không đành lòng nhìn thẳng nàng, xoay mặt qua chỗ khác lau khô nước mắt.
Mọi người chỉ là đứng xem, thấy Tiểu Mạn cúi đầu nghe Long Ca thì thầm, nhưng bọn họ không thể nghe nội dung hai người nói. Hơn nữa đèn đường quá mờ, bọn họ thậm chí không thấy rõ nét mặt hai người.
"Long Ca, cô chịu đựng một chút, bọn họ đã gọi xe cứu thương."
"Tiểu Mạn, em...có cảm giác với chị đúng không?" Long Ca hỏi, dòng nhiệt lệ khẽ lướt qua gương mặt.
Tiểu Mạn cố sức gật đầu, nàng sợ rằng nếu không thừa nhận thì sẽ không còn cơ hội nữa.
"E là chị không thể đợi được cái ngày em đồng ý hẹn hò..." Thanh âm Long Ca càng ngày càng thấp, ánh mắt càng ngày càng buồn bã.
"Em đồng ý a!" Tiểu Mạn cướp lời đáp lại, "Long Ca, chị là nhất, chúng ta hẹn hò đi, có được không?"
Ánh mắt Long Ca sáng lên: "Thật sao?"
"Vâng!" Tiểu Mạn vừa khóc vừa gật đầu.
Trên mặt Long Ca toát ra vẻ vui mừng khôn xiết, nàng nâng dậy thân thể, cố sức ôm lấy Tiểu Mạn: "Lời đã nói ra không thể rút lại!"
"Sẽ không." Ôm ấp trước mặt nhiều người như vậy, Tiểu Mạn có chút ngượng ngùng, ước chừng Long Ca sắp không chịu đựng được bao lâu, nàng đâu còn tâm trạng lo lắng những thứ linh tinh khác!
"Tiểu Mạn, chị nhất định đối xử tốt và có trách nhiệm với em, cho dù lạm dụng chức quyền cũng không chối từ! Chị muốn cho toàn bộ thế giới đều biết rằng, con đường rác thải này là địa bàn của chị, đây là nơi đính ước của đôi ta!" Long Ca phấn khởi nói.
"Chờ một chút..." Cuối cùng Tiểu Mạn đã phát giác có chỗ nào đó không đúng, nàng buông ra Long Ca, nhìn trạng thái người nọ so với tinh thần của nàng lúc này còn minh mẫn hơn gấp trăm lần, Tiểu Mạn cắn răng hỏi, "Tại sao chị còn chưa chết?"
29/09/2015 Có hàng tiếp nghen ~~~
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.