Buổi sáng, Kẹo Bông Gòn bị tiếng điện thoại của Sen đánh thức.
"Phi, tôi không thể... Chuyện gì... Quái dị mới?"
"Được, biết rồi, tôi sẽ qua nhìn xem."
Không biết có phải do bên kia thúc dục quá hay không nên Lục Tục Sinh trực tiếp ném một câu: "Tôi đang mặc quần áo." Rồi nhanh nhẹn tắt điện thoại.
Chờ sau khi mèo con híp mắt nhìn qua, người đàn ông đã mặc chỉnh tề, sải bước đi tới.
Anh vuốt sống lưng mèo con vài cái: "Tao có việc gấp muốn đi ra ngoài. Mi hôm nay muốn đi chơi thì hiện tại phải ra ngoài cùng tao, nếu không tí nữa tao khóa của thì mi không ra được đâu."
Lục Tục Sinh biết mèo nhà mình thông minh cho nên anh thường sẽ dùng giọng điệu thương lượng nói chuyện với Kẹo Bông Gòn.
Ở trong trò chơi gặp được nhiều việc lạ nên không cảm thấy mèo quá thông minh là kỳ lạ.
Meo meo meo!
Muốn đi ra ngoài!
Vì thế, trời mới tờ mờ sáng, Kẹo Bông Gòn đã ở ngoài.
Sau khi Tiểu Lấm Tấm rời đi, nó chỉ có thể tự tìm nhà mình.
Kẹo Bông Gòn lang thang khắp nơi không có mục đích, chỉ cần nhìn thấy nơi nào quên mắt liền chạy tới xem, nhưng luôn thất vọng mà về.
Đến khi Kẹo Bông Gòn đánh bậy đánh bạ đi tới đầu phố buôn bán, mọi người đã mở cửa các cửa tiệm, tiệm ăn vặt, tiệm cà phê, tiệm trà sữa, tiệm tạp hóa
Quan trọng nhất là nơi này còn có cửa hàng quần áo!
Kẹo Bông Gòn nhớ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-dao-meo-hoang-yeu-ta-meo/2627176/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.