Kẹo Bông Gòn ăn rất ngon, cái đuôi to xõa tung như đám mây nhàn nhã đong đưa, răng nanh nhỏ như sứ trắng cắn viên thức ăn mèo phát ra tiếng "Kẽo kẹt".
Chắc do buổi tối nằm mơ phải thấy chạy trốn quá lâu, cho dù ở thực tại thân thể không có gánh nặng gì nhưng tâm lý của mình cảm thấy cần bổ sung năng lượng, vì thế theo bản năng muốn ăn mọi thứ.
Và quan trọng nhất là thức ăn mà con người này mang đến quá ngon, không hổ là người sống với nhiều mèo như vậy, đều rất được meo meo yêu thích!
—— Kẹo Bông Gòn ăn không ngừng miệng!
"Meoo, ăn ngon lắm, Ô Ngọc mau tới đây!"
Trong lúc đang vội mèo trắng bớt thời giờ dẩu dẩu mông nhỏ, dịch ra một chỗ trống cho Ô Ngọc.
Thật ra Ô Ngọc không đói bụng, nhưng nhìn Kẹo Bông Gòn vội vàng còn không quên mình, tâm trạng đang bực bội đột nhiên bay đi.
Nó không nhanh không chậm mà đi qua, ngồi xổm bên người mèo trắng.
Tả Thiên Thiên chỉ dùng một hộp nhựa vuông nhỏ dùng một lần để đựng đồ ăn mèo.
Nếu chỉ một con mèo thì vẫn vừa.
Nhưng hiện tại mèo đen lại đây, hai con mèo liền không thể không chụm đầu vào nhau, một hít một thở đều là hơi thở của đối phương.
Gần quá.
Kẹo Bông Gòn cảm thấy có hơi chật, nhưng nó tự mình gọi Ô Ngọc tới nên không thể chỉ lo mình ăn mà mặc kệ Ô Ngọc, thế quá không lễ phép.
Nghĩ như vậy, Kẹo Bông Gòn liền
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-dao-meo-hoang-yeu-ta-meo/2627164/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.