-...Thiên Thu?
-Ừ.
-Thiên Thu?!!!
-Ừ. Làm sao?
Bắc Minh Dực ngơ ngác nhìn Triều Ca. Bộ dạng nửa tỉnh nửa mơ đáng yêu vô cùng.
Hiện tại hắn đang nằm trên giường trong một căn phòng tối. Bên cạnh là một cửa kính lớn, có thể dễ dàng nhìn xuyên qua. Bên ngoài là một khu vườn và bầu trời đầy sao. Vừa đẹp, vừa quá đỗi tĩnh lặng.
-Ừm...bây giờ là mấy giờ rồi?
Triều Ca cầm điện máy tính bảng, vừa gõ vừa ngáp, lười biếng trả lời hắn.
-Ba giờ rưỡi sáng.
Bắc Minh Dực càng bất ngờ hơn.
-Sao lại muộn như vậy??? Không lẽ tôi ngủ được tận hơn mười tiếng rồi?!
-Mất gần bảy tiếng phẫu thuật cho nên cậu mới ngủ được hơn ba tiếng thôi.
Cũng quá lâu rồi a!
-Vậy...Thiên Thu, sao cậu còn ở đây?
-Cày chương.
Sao Ký Chủ không thể thật lòng tí nào được nhở? Rõ ràng lo lắng nên mới thức trông Tư thiếu mà! Còn liên tục truyền linh khí chữa trị nữa chứ.
Mặc dù cũng có khả năng cô ấy lo lắng cho nhiệm vụ.
Chán Ký Chủ.
Bắc Minh Dực có chút thất vọng cúi đầu. Sau đó liền chống tay muốn ngồi thẳng dậy nhưng chưa kịp động thì đã bị Triều Ca đè xuống.
-Cậu ngồi yên chút đi. Bị bắn trúng sườn, còn vừa mới phẫu thuật xong, động cái gì mà động. Thật mệt tâm mà.
Bắc Minh Dực càng trở nên đáng thương hơn.
-Xin lỗi, là tôi làm liên lụy cậu rồi.
Triều Ca đứng chống tay bên giường Bắc Minh Dực, người hơi cúi xuống, khoảng cách giữa hai người liền rút ngắn lại trong gang tấc.. Bắc Minh Dực còn có thể nghe
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-dao-me-ke-mau-xuyen/1796293/chuong-85.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.