Triều Ca không hề nói dối, cô nói thi đại học thì nhất định sẽ đi thi đại học.
Chỉ là biết được tin này rồi, Bắc Minh Dực liền chớp cơ hội, lấy lí do bị thương, cầu cô luyện thi cho hắn, tiện thể gia tăng độ hảo cảm…à quên ôn tập.
Triều Ca bày tỏ: Cô chỉ biết đánh người, những cái còn lại đều không biết!
Vì vậy tình hình dạy học mỗi hôm đều là:
“Bắc Minh Dực, hôm nay làm xong quyển này.”
“…Thiên Thu, hôm qua tôi cũng mới xong có nửa quyển thôi…”
“Hở? Được một nửa rồi á?” – Giọng Triều Ca đầy tiếc hận.
Không phải thiết lập của ngươi là một học tra, tình hình học tập gì đấy đều vô cùng thê thảm sao? Mới một ngày mà đã giải quyết xong nửa quyển dày cộp rồi???
Thế này bảo cô bỏ việc bằng cách nào đây a!
Táng tận lương tâm mà.
Bản cô nương đương nhiên không phải người, ta là thần.
Bất lực sâu sắc. Cô còn có thể tự luyến thêm nữa được không?
Bắc Minh Dực vẻ mặt cũng khó coi không kém.
Đối tượng à, ngươi tiếc hận như thế là có ý gì a? Còn muốn dạy nữa không đây?
Thật ra, công bằng mà nói, cô chỉ đến đưa bài tập chứ có dạy hắn bữa nào đâu!
Bắc Minh Dực ngay lập tức tỏ vẻ đáng thương:
“Thiên Thu, nửa quyển chưa đủ sao? Hay tối nay tôi lại thức khuya một chút nữa?”
“Dừng! Không học hành gì nữa!”
Bắc Minh Dực càng đáng thương hơn:
“Là tôi chưa đủ tốt sao? Chúng ta mới học có ba ngày thôi mà…”
Lời thoại này sao có vẻ quen
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-dao-me-ke-mau-xuyen/1796287/chuong-79.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.