“Diệp Thiên Thu, em... không biết là thừa kế tài sản của gia tộc cũng cần phải có đầu óc hay sao? Chỉ tiêu thôi thì chẳng bao lâu sẽ mất hết, lúc đây em định làm thế nào đây?”
Thầy chủ nhiệm sau khi đơ mất một phút, đã thành công vận động não nghĩ ra một câu để vặn lại Triều Ca.
Cô ngược lại rất bình tĩnh nhìn thầy.
“Thứ nhất, gia sản của Diệp gia đủ để cho em tiêu hết mấy đời, chuyện này thầy không phải lo. Thứ hai, em cảm thấy, bản thân mình cũng không đến mức thiếu đầu óc như thầy nói, còn có khá nhiều là đằng khác.”
Ai cho Ký Chủ cái tự tin lớn đó vậy?
Được rồi, cô ấy quả thật có cơ sở để tự tin.
Thầy chủ nhiệm bị phản lại không biết nói gì hơn. Thầy lại đập bàn một lần nữa. So với lần trước còn kinh khủng hơn.
“Hai em được lắm! Mau ra ngoài quét sạch sân thể dục cho tôi! Làm không xong thì cứ chờ bị đuổi học đi!”
Nói rồi thầy liền quay lưng bỏ đi, không cho Triều Ca một cơ hội phản đối nào.
“...” Quả không hổ là nhân vật phụ, cả thế giới đều muốn bắt nạt ta mà.
Triều Ca cùng Bắc Minh Dực ngậm ngùi xuống sân thể dục.
Lại một lần nữa, cô cảm thấy thế giới thật sự rất ghét nhân vật phụ như cô.
Sân thể dục đã rộng thì chớ, mùa này còn đặc biệt nhiều lá rụng, mà ẩn sau lớp lá đó, không biết bao nhiêu là rác.
“...” Tác giả cái cốt truyện này đâu, ra đây chúng ta bàn chuyện nhân sinh.
Hóa ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-dao-me-ke-mau-xuyen/1796274/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.