“Phụt! Haha!” –Cố Sâm nghe Triều Ca nói xong không thèm nể mặt Ôn Kiều cứ thế cười cô ta làm Ôn Kiều mặt đỏ đến tận mang tai.
Cố Thanh Hàn cũng là người sĩ diện, trong lòng hắn lúc này đã lửa giận bùng bùng. Không biết là vì tiếng cười của Cố Sâm hay hành động hại người không được còn tự hại mình của Ôn Kiều nữa.
“Noãn Noãn, em mắng người hay quá!” Công nhận, đối tượng nhiệm vụ công lược của hắn lúc mắng người thật sự đáng yêu hết chỗ nói. Nhìn cái dáng vẻ hận không thể tìm ra cái lỗ để chui xuống của Ôn Kiều là đủ hiểu rồi.
“Làm gì có, em đâu có mắng Ôn đại tiểu thư chứ! Em chỉ đang nêu ra sự thật thôi.”
Cái cụm từ “Ôn đại tiểu thư” nói ra từ miệng cô sao châm biếm đến kì lạ. Cũng phải thôi, câu trước khẳng định cô ta suốt ngày lôi kéo quan hệ nhờ vả người khác, câu sau lại khen cô ta là đại tiểu thư. Có mỉa mai không chứ?
Ôn Kiều tức đến muốn giậm chân nhưng vì hình tượng, cô ta chỉ nhăn mặt một chút rồi nhanh chóng khôi phục sự bình tĩnh.
Ôn Noãn, tôi nhất định sẽ không tha cho cô!
Phải rồi, mình còn có Ôn gia chống lưng, có Cố Thanh Hàn ở bên cạnh, việc gì phải chịu lép vế trước Ôn Noãn chứ.
Cô ta lên giọng:
“Ôn Noãn, tôi không muốn vòng vo với cô nữa. Bữa tiệc của Ôn gia không chào đón loại người thấp kém như cô. Bảo vệ đâu, đến đây kéo hai người này ra ngoài cho tôi.”
Cố Thanh Hàn ở bên cạnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-dao-me-ke-mau-xuyen/1796244/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.