Từ hôm đó, ngày nào Cố Sâm cũng lượn qua lượn lại ở nhà Triều Ca. Ban đầu chỉ tới vào lúc sáng sớm, trưa và chiều tối mang cơm cho cô. Sau đó, thời gian ở lại mỗi ngày một nhiều thêm, trừ buổi đêm ra hình như cậu ta toàn ở nhà cô. Còn chuyển từ đưa cơm sang nấu ăn tại nhà cô luôn. Vì vậy mà mỗi ngày Triều Ca đều thấy cậu ta mang đồ dùng làm bếp qua nhà cô, nồi niêu xoong chảo bát đũa đều lần lượt chuyển hết qua. Từ đồ dùng nhà bếp, Cố Sâm bắt đầu mang cả những thứ linh tinh của nhà cậu ta sang nhà cô: dép đi trong nhà, gối ôm, gấu bông, quần áo, li nước, máy tính, đồ dùng cá nhân,... Gần như là chuyển qua nhà cô ở luôn.
Nhờ vậy mà nhà cô vốn trống trải nay bỗng trở nên rất ấm áp, rất có không khí gia đình...
Khoan! Cô đang nghĩ cái gì vậy? Đáng lẽ ra phải cảnh cáo cậu ta không được đem đồ qua nữa chứ!
Triều Ca quay sang nhìn Cố Sâm đang cuộc tròn trên sô pha xem ti vi, trông như một con mèo lớn, bên cạnh còn là một đống đồ ăn vặt.
“Cố Sâm! Cậu định chuyển qua nhà tối sống luôn sao?”
“Em sao vậy Noãn Noãn? Tôi không thể ở đây ư?” –Cố Sâm mắt long lanh, vẻ mặt ủy khuất, trông cực kì đáng thương.
Trời đất! Cậu ta thế mà lại không phủ nhận, không phủ nhận!
Mà trọng điểm còn là cô cảm thấy để cậu ta ở nhà mình cũng được...
Cô bị làm sao vậy, không phải chỉ nhờ cậu ta nấu ăn cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-dao-me-ke-mau-xuyen/156681/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.