Khu nhà cũ của Âu gia, trong sân cũ mục nát có một cây hoa anh đào tráng kiện, dưới cây là một băng ghế bằng gỗ có phủ một lớp bụi dày đặc. Từng cơn gió nhẹ thổi qua, thổi bay đi lớp bụi dày, gợi lên lá xanh trên cây...
Âu Thiển Thiển ngồi lên trên ghế, nhìn lại tất cả cảnh vật quen thuộc này, những kí ức khi còn bé không ngừng xoay chuyển trong đầu cô. Ngọt ngào... Nhưng hiện tại, gia đình hạnh phúc kia đã không còn tồn tại rồi, lòng của cô trở nên im lặng, tuôn ra thương cảm vô tận.
Ngẩng đầu nhìn cây hoa anh đào xinh đẹp năm nào, nay toàn bộ đều héo tàn rồi, chỉ còn lại có mấy phiến lá xanh. Cô cúi xuống nhặt lên cánh hoa anh đào khô héo. Cô lại nhìn thấy bóng dáng quen thuộc đi về phía cô, mà nam nhân quen thuộc kia dần dần hiện rõ trên ánh mắt của cô.
Là hắn! Hắn tại sao lại đến đây? Đây là ảo giác sao?
"Xú nha đầu, tôi bắt được em rồi!" Hàn Đông Liệt đứng trước mặt cô, quát lớn.
Nghe được thanh âm của hắn, thấy rõ ràng hình dáng của hắn, cô mới tin đó không phải là ảo giác, đây là... Duyên phận sao?
Cho tới bây giờ cô cũng không tin vào duyên phận , nhưng là sự tình thần kỳ như vậy lại phát sinh ở trước mắt của cô. Giống như có một sợi chỉ đỏ vô hình buộc ở trên đầu ngón út của hai người bọn họ, cho dù thắt, cho dù ở cùng một chỗ với những thứ khác, chỉ cần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-dao-cho-choc-tong-giam-doc-nong-tinh/2014994/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.