Ba ngày sau,
Âu Thiển Thiển vẫn như cũ ở lại nhà họ Lam, hơn nữa mỗi ngày đều ngồi ở trong phòng của mình, nhìn để tro cốt của chị ở trên bàn. Toàn bộ ba ngày cô không ăn, không uống, không ngủ, cái gì cũng đều không làm, chỉ là nhìn tro cốt.
Người thân duy nhất đã đi rồi, toàn bộ thế giới cũng mất đi màu sắc theo.
Cửa phòng "Rắc rắc" một tiếng bị người ta đánh, Three đẩy cửa vào, thấy cô vẫn như cũ là duy trì tư thế kia và gương mặt tiều tụy đó, không khỏi âm thầm thở dài.
"Thiển Thiển. . . . . ." Nhẹ nhàng kêu cô, mà cô lại hoàn toàn không có nghe thấy.
Chậm rãi bước đi tới phía sau của cô, nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai của cô, sau đó duỗi một bàn tay đến trước mắt cô, mở ra.
Một khỏa bảo thạchmàu đen lẳng lặng nằm ở lòng bàn tay của hắn, lóe ra ánh sáng xinh đẹp sáng bóng.
"Chị!" Âu Thiển Thiển rốt cuộc khôi phục ý thức, cầm lấy viên bảo thạch màu đen nho nhỏ kia rồi nhìn nó. Rồi đổi thành một tay vuốt phía trên khóe mắt bên trái của mình thượng màu đen bảo thạch.
Đây là món đồ chị thích nhất, bởi vì khối bảo thạch này là chị đưa cho cô!
Three thấy trên mặt cô rốt cuộc cũng có chút phản ứng, không nhịn được quan tâm nói, "Thiển Thiển, em đói không? Khát nước không? Có muốn ăn chút gì hay không? À đúng rồi, đã ba ngày em cũng không có ngủ, hay là đi nghỉ ngơi một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-dao-cho-choc-tong-giam-doc-nong-tinh/2014845/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.