Buổi chiều yên tĩnh, gió nhẹ ấm áp, u Thiển Thiển ngồi ở bên cửa sổ, cùng đặt tro cốt của chị ở trên bệ cửa sổ để cùng hưởng thụ vẻ đẹp giữa trưa.
Chợt một con bươm buớm xinh đẹp bay tới chỗ họ, đậu trên hũ tro cốt, cánh của nó màu trắng, mang theo đường vân màu đen lưa thưa.
u Thiển Thiển nhìn chằm chằm con bươm buớm kia, chợt nghĩ đến một truyền thuyết, truyền thuyết: người sau chết sẽ biến thành một loài sinh vật sống, sau đó nó sẽ chỗ người thân, sẽ ở đó một thời gian.
Chẳng lẽ con bươm buớm này là chị sao? Chị trở lại tìm cô rồi sao?
u Thiển Thiển mỉm cười vươn tay, con bươm buớm kia giống như là cảm ứng được ý tưởng của cô, từ trên hũ tro cốt bay đến trên ngón tay của cô, hướng về phía cô không ngừng run rẩy, giống như là đang nói chuyện.
"Chị. . . . . ." u Thiển Thiển kêu lên.
Mà bươm buớm nghe được tiếng âm của cô, vui vẻ giương cánh, một lần nữa bay trên bầu trời xinh đẹp.
Cô ngước nhìn bầu trời màu xanh, nhìn bươm buớm từ từ bay xa, khóe miệng nở nụ cười, nhẹ nhàng nói một câu, "Chị, hẹn gặp lại!"
"Cộc, cộc, cộc!" Cửa phòng đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa, u Thiển Thiển hoàn hồn, quay đầu nhìn cửa phòng đóng chặt.
"Thiển Thiển, là tôi, mau mở cửa!" Ngoài cửa phòng vọng tới tiếng trầm thấp của Hàn Nguyên.
u Thiển Thiển không có kinh ngạc, bởi vì ngay từ lúc bước vào cửa nhà họ Hàn,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-dao-cho-choc-tong-giam-doc-nong-tinh/2014838/chuong-121.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.