Chương trước
Chương sau
Hàn Đông Liệt nhìn máy bay trực thăng ở trên trời càng bay càng cao, càng bay càng xa, cho đến khi nó từ từ biến mất trên không trung. Mấy hộ vệ mới từ từ buông hắn ra.

hắn không tiếp tục hét nữa, mà chạy thật nhanh khỏi biệt thự nhà họ Lam, bắt một chiếc xe taxi.

Nhất định cô sẽ đi đến chỗ đó... Nhất định phải bắt cô trở lại....

Tập đoàn Hàn Thiên.

Hàn Đông Liệt xuống xe taxi, trực tiếp bấm thang máy đến tầng cao nhất, thang máy mở ra, Hàn Đông Liệt cứ lớn tiếng kêu, "Minh Húc, Minh Húc...."

Giang Minh Húc ở trong phòng nghe tiếng kêu, hắn lập tức liền đứng dậy cuống quít, thiếu chút nữa ngã nhào, "King? Cậu đã đến rồi? Tìm tôi gấp gáp như vậy có chuyện gì sao?"

"Cậu chuẩn bị ngay cho tôi một máy bay trực thăng!" hắn ra lệnh.

"Máy bay trực thăng? Muốn máy bay trực thăng làm cái gì?" Hơn nữa còn là khẩn cấp như vậy, muốn lập tức? Giang Minh Húc tò mò nhìn hắn.

"Cậu mau làm nhanh đi!" Hàn Đông Liệt rống giận.

"Được được được, tôi chuẩn bị ngay!" Giang Minh Húc khổ sở, hắn thật không giải thích được cái người cấp trên này vừa ăn hỏa dược sao? À, hắn nhớ đến chuyện quan trọng, lập tức quay lại nói, "King, tôi mới vừa nhận được điện thoại của Lôi Minh, hắn nói muốn từ chức!"

Hàn Đông Liệt đột nhiên dừng bước lại. Qủa nhiên, người đàn ông kia cũng đi theo bọn họ, thật đáng chết!

"King, King, King?" Giang Minh Húc không ngừng kêu tên của hắn.

"Còn có chuyện gì sao?" Hàn Đông Liệt hồi hồn, gương mặt đầy lửa giận.

"À, tôi muốn hỏi cậu máy bay trực thăng đi nơi nào?" Giang Minh Húc bị lửa giận của hắn đánh thẳng vào, có chút sợ hãi hỏi.

Hai mắt Hàn Đông Liệt lạnh lẽo nhìn hắn, kiên nghị lạnh lùng nói, "Thiên chi quốc!"

"Cái gì? Thiên chi quốc? Nơi đó không cho phép người ngoài vào, coi như cậu dùng máy bay trực thăng đi, cả tòa đảo cũng sẽ không cho cậu hạ xuống." Giang Minh Húc có chút kích động nói, mặc dù hắn không biết King xảy ra chuyện gì, nhưng nghe được Thiên chi quốc, hắn tin là có liên quan đến u Thiển Thiển.

Hai người bọn họ lại cãi nhau sao? Lần này đến nỗi chia tay sao?

"Tôi mặc kệ đó là nơi nào, dù là địa ngục tôi cũng muốn đi một chuyến." Bắt cô ấy trở về, bắt cô ấy trở về, nhất định phải bắt cô ấy trở về. Bây giờ ở trong lòng của hắn cũng chỉ có một ý định.

"Nhưng...."

"Đừng có mà lầm bầm, còn không mau đi chuẩn bị máy bay trực thăng!" Hàn Đông Liệt giận dữ, không bao giờ nữa muốn nghe dài dòng, chỉ muốn nhanh chóng bay đến nơi đó, nhìn thấy cô.

"Dạ!" Giang Minh Húc bất đắc dĩ trả lời, biết bây giờ hắn không nghe lọt bất kỳ lời khuyên nào, cho nên không thể làm gì khác hơn là tuân lệnh đi chuẩn bị.

.............

Thời gian chậm rãi trôi qua, nhưng là rõ ràng mới qua năm phút đồng hồ, nhưng là đối với Hàn Đông Liệt mà nói lại như một thế kỷ dài vậy. hắn ngồi ở trong phòng làm việc, hai mắt nhìn chằm chằm bầu trời ngoài cửa sổ.

"Ông ông ông.... Ông ông ông..." Đột nhiên điện thoại để ở trên bàn bắt đầu không rung.

Hàn Đông Liệt quay đầu lại rũ mắt nhìn tên trên màn hình - - "Mẹ"

hắn nhíu chặt chân mày, phiền não nhận nghe điện thoại, mà lập tức trong điện thoại truyền ra tiếng lo lắng của Lê Thư Nhã, "Đông Liệt, không xong, cha con té xỉu rồi!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.