Lê Thư Nhã thấy vẻ mặt kinh ngạc của Âu Tiểu Thiển, khẽ cau mày, lúng túng nói, “Con có thể không?”
Bà biết yêu cầu như vậy đối với Tiểu Thiển là rất khó khăn, nhưng ngày hôm qua ở bệnh viện thấy dáng vẻ Hàn Nguyên, ông ấy khẩn cầu bà đưa cô theo, bà thật không có cách nào cự tuyệt. Coi như ông ấy là người xấu, bà cũng muốn thử một lần.
“Tiểu Thiển, bác xin con, con đi gặp ông ấy một chút, nếu không ông ấy chết không nhắm mắt!” Lê Thư Nhã thấy cô do dự, gấp gáp rời giường, quỳ trên hai đầu gối.
“Bác gái!” Âu Tiểu Thiển đưa tay đỡ bà, có chút gượng gạo nói, “Con biết, con đi, con đi, bác mau đứng lên!”
Mặc dù cô không muốn thấy ông ấy, nhưng sớm muộn gì cũng phải gặp, bởi ông chính là cha của Đông Liệt, dù là người xấu, cô cũng sẽ bị loại quan hệ đó kiềm chế, ông ấy sẽ thành cha chồng của cô.
Âu Tiểu Thiển đứng ở mép giường nhìn Hàn Nguyên nằm trên giường bệnh, bốn năm không gặp, ông trở nên già nua, hơn nữa sắc mặt hồng hào trước kia giờ biến thành xanh xao. Thật khác nhau một trời một vực, không ngờ ông ấy cũng có ngày như vậy.
Hàn Nguyên thấy cô, dùng sức muốn từ trên giường ngồi dậy, nhưng Âu Tiểu Thiển lạnh lùng nói với ông, “Không cần ngồi dậy, chúng ta cứ nói chuyện thế này đi!”
Nghe lời của cô, Hàn Nguyên nằm lại trên giường, giương mắt nhìn Lê Thư Nhã đứng bên giường, Lê Thư Nhã gật đầu một cái, sau đó cười nói với Âu Tiểu Thiển, “Bác đi lấy nước, hai người nói chuyện đi!”
“Dạ!” Âu Tiểu Thiển mỉm cười đáp lại.
Chờ Lê Thư Nhã đi rồi, Âu Tiểu Thiển ngồi xuống ghế cạnh giường, nhìn ông nói, “Ông muốn gặp tôi, muốn nói gì sao?”
Hàn Nguyên nhìn cô, nhẹ nhàng động đậy môi, phát ra âm thanh yếu ớt, “Thật xin lỗi!”
Ở trên giường suốt bốn năm, ông ngộ ra rất nhiều chuyện, đối với chuyện trước kia hãm hại bạn tốt, ông ngày ngày đều hối hận. Nếu có thể quay lại thời điểm đó, ông nhất định không làm như vậy.
Âu Tiểu Thiển vốn đã chuẩn bị tâm lý thật tốt khi nghe ông nói ba chữ này, cô đã quyết định bằng mọi giá cũng sẽ không tha thứ, nhưng khi nhìn đến bộ dạng hiện tại của ông, cô hoàn toàn không nói nên lời.
Im lặng, cô chỉ có thể im lặng…
Thấy cô không nói gì, Hàn Nguyên lại mở miệng, “Con có thể hận bác, nhưng hận một mình bác là được rồi, Đông Liệt không làm gì sai cả, Thư Nhã cũng không biết chuyện, bà ấy từ trước đến giờ luôn thành thật với gia đình con, cho nên, mong con không hận bọn họ.”
“Tôi biết!” Âu Tiểu Thiển không còn lạnh lùng như trước, “Tôi sẽ không hận bọn họ, tôi cũng không đem thù hận đối với ông đặt lên bọn họ, ông yên tâm!”
“Vậy là được rồi…” Hàn Nguyên toại nguyện nói, sau đó khuôn mặt trở nên vui vẻ, bao lâu rồi ông không vui vẻ như vậy? Bốn năm rồi!
Nhớ lại chuyện lúc trước, ông bắt đầu kể. “Năm đó, bác cùng Âu khởi nghiệp, mong muốn đưa sự nghiệp của cả hai lên đỉnh cao, bất kể một người có chuyện gì, người kia cũng toàn lực trợ giúp, làm cho trong giới nghe đồn đã khiếp sợ, chúng ta thề sau này sẽ luôn hỗ trợ nhau, nhưng bác lại tin lời người khác, cho là Âu muốn thâu tóm Hàn Thiên, nên bác đã ra tay diệt trừ trước, không ngờ bây giờ bị báo ứng… Đây là ý trời, ý trời!”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]