Âu Tiểu Thiển ở nhà nhàm chán nên chuẩn bị bữa tối, nghĩ tới chuyện nhà họ Âu phá sản, cô lại không khỏi mang vẻ mặt buồn thiu.
Rốt cục mười chín năm trước chuyện xảy ra như thế nào? Người nào đã âm thầm giở trò? Mục đích của hắn là gì?
“Bà xã, em đang nghĩ gì đấy?” Hàn Đông Liệt đột nhiên ôm cô từ phía sau, miệng kề sát tai cô hỏi.
Âu Tiểu Thiển bị dọa, hốt hoảng muốn thoát ra, nhưng lại bị anh ôm chặt. Cô cau mày, tức giận nói, “Anh muốn hù chết em sao? Về từ khi nào?”
Hàn Đông Liệt hôn trộm lên mặt cô, sau đó đứng đối diện cô, mỉm cười nói, “Lúc em đang thất thần, rốt cục đang nghĩ chuyện gì? Hay là nhớ anh?”
“Không phải!” Cô lập tức bác bỏ.
Hàn Đông Liệt trong nháy mắt tỏ ra không hài lòng, có chút tức giận dùng sức ôm chặt cô, uy hiếp nói, “Không phải anh? Vậy đang nghĩ đến người nào?”
“Không có ai hết, anh buông em ra, ngạt thở mất!” Cô tính bắt lấy tay anh, nhưng tay lại bị anh chụp lại.
“Em không nói, anh không thả!” Anh bắt đầu giở trò.
Âu Tiểu Thiển khẽ thở dài một hơi, sau đó nhẹ nhàng nói, “Hôm nay em đi bệnh viện gặp ông ấy!”
“Cái gì?” Hàn Đông Liệt kinh ngạc, tay cũng theo đó nới lỏng.
Thừa dịp anh đang sửng sốt, Âu Tiểu Thiển mau chóng thoát ra khỏi vòng tay của anh. Sau đó đặt bát đũa xuống bàn ăn. Vừa rồi cô nói dối, rõ ràng không phải chuyện kia, nhưng cô thật không muốn anh bị kéo vào. Cho nên chỉ có thể nói dối, nhưng cũng không tính là nói dối, vì cô thực sự đã đi gặp Hàn Nguyên.
“Sao em lại đi gặp ông ấy?” Hàn Đông Liệt không còn vui vẻ như trước, ngược lại có chút khẩn trương, sợ họ gặp mặt lại nói chuyện trước đây, nếu như ba anh vẫn muốn chia rẽ hai người, có thể cô sẽ rời bỏ anh một lần nữa?
Hạnh phúc vừa có, lại biến mất nhanh như vậy?
Âu Tiểu Thiển quay đầu nhìn anh, nhẹ nhàng nói, “Bác gái nói ông ấy muốn gặp em, cho nên em phải đi bệnh viện một chuyến, thật ra cũng không nói gì nhiều, chẳng qua ông ấy rất hối hận chuyện trước kia, muốn xin lỗi em, còn có…”
Cô nói một hơi, sau đó đột nhiên dừng lại, bởi vì câu tiếp theo, cô thật không cách nào nói ra được. Chẳng lẽ lại nói cô không hận anh, cô tiếp nhận anh?
Mặc dù đó là sự thật, cô cũng không muốn nói ra.
“Còn gì nữa?” Hàn Đông Liệt lập tức hỏi, gương mặt bá đạo, không cho cô có cơ hội cự tuyệt.
“Không có gì.” Cô quật cường, chính là không chịu nói.
“Em nhanh một chút nói cho anh biết, nếu không anh sẽ không khách khí với em!” Anh uy hiếp, trên mặt lộ ra nụ cười gian. Bởi vì nhìn thấy mặt cô ửng hồng, anh đại khái đoán được có chuyện tốt, hơn nữa là chuyện cực kỳ tốt.
“Em không nói!”
“Được, đây là em tự làm tự chịu!”
Hàn Đông Liệt nói xong, liền vươn tay ôm lấy cô, sau đó dùng một tay giữ chặt thân thể cô, tay còn lại bắt đầu cù loạn trên người cô.
"Ha ha ha... Ha ha ha... Hàn Đông... Liệt... Anh... Anh này... Xấu xa... Thả... Buông em ra... Ha ha ha... A ha ha ha..."
“Em không nói anh cũng không tha!”
“Ha ha ha… Ha ha…” Âu Tiểu Thiển không nói được câu nào, cười rớt nước mắt.
“Khụ, các con làm gì đó?” Lê Thư Nhã đột nhiên bước vào, thấy hoàn cảnh trước mặt, mỉm cười nhìn hai người.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]