Cô dần tỉnh dậy sau cơn hôn mê kéo dài, thứ đầu tiên trông thấy chính là trần nhà trắng toát một màu lạnh lẽo, mùi thuốc sát trùng thoang thoảng đâu đây.
"Cuối cùng em cũng chịu tỉnh rồi. Có một nhà hàng gần trường em mới mở, nghe nói có món lẩu Tứ Xuyên rất nổi tiếng, đợi khi nào em khỏe lại chúng ta sẽ cùng nhau đến đó... "
Tử Nha rướn mắt nhìn người đàn ông ấy, đôi môi nứt nẻ mấp máy không thành lời. Đã bao lâu rồi cô chưa được nhìn thấy hắn nhỉ? Không lâu nhưng cô nhớ hắn quá, nhớ đến mức phát điên, trong đầu luôn chỉ có hình ảnh của hắn, một Mạc Ngôn Thần rất gần gũi nhưng cũng rất xa cách.
Hắn ngồi thẳng lưng trên chiếc ghế nhựa, chân bắt chéo, chăm chú gọt táo cho cô ăn. Lưỡi dao sắc lẹm lướt nhẹ nhàng một cách điêu luyện, điện thoại chợt đổ chuông, Mạc Ngôn Thần không thèm nhấc máy, vẫn tỉ mẩn cắt từng lát táo, xong xuôi hắn đứng dậy nhìn cô đầy trìu mến. "Đợi tôi một chút nhé!"
Cô muốn giữ hắn lại, nhưng tiếc là không thể.
Vài phút sau có tiếng bước chân tới gần, cô mừng rỡ cứ ngỡ là Ngôn Thần nhưng hóa ra lại không phải. Đó là ba người đàn ông, một người đã đứng tuổi, theo sau là hai chàng trai còn khá trẻ. Người đàn ông trung niên khuôn mặt chữ điền nghiêm nghị, vầng trán rộng chi chít nếp nhăn theo thời gian, ông đến bên cạnh giường bệnh, mở lời giới thiệu.
"Chúng tôi đến từ Sở Cảnh Sát, chúng tôi cần lời khai của cô, mong cô hợp tác."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-dam-cuoi-mot-doi-chong/574850/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.