Chớp mắt một cái đã hết tiết năm buổi chiều, cô mệt mỏi lê dài đôi chân, ngồi phịch xuống băng ghế chờ xe bus. Tử Nha lặng lẽ ngắm nhìn thành phố đang không ngừng chuyển động, trong lòng bỗng cảm thấy thật thư thái. Những đám mây chậm rãi thả mình trôi trên nền trời nhàn nhạt, ráng chiều nặng nề bao trùm lấy một khoảng trời rộng lớn. Những con người lạ lẫm cứ thế lướt qua, họ tấp nập, vội vã, mỗi người đi về một phía dành cho riêng mình, chỉ có mình cô vần vô tư nhàn hạ ngồi đợi xe bus. Khi một người không trở nên vội vã mỗi khi chiều tà, là lúc họ không có nơi nào để trở về. Khi một người vẫn còn vô tư rong ruổi khắp nơi, là lúc họ không có ai để bản thân sốt sắng lo lắng. Nhưng có khi như vậy lại tốt, một cuộc sống chỉ cho riêng mình, làm mọi việc vì mình. Cứ hưởng thụ những ngày nhàm chán thế này đi, bởi vì biết đâu, không lâu sau đó, trái tim mình sẽ đập chỉ vì người khác, sự sống của bản thân mình bị người khác chế ngự, khi đó, thật lòng rất ao ước được sống lại những ngày tẻ nhạt thế này.
Đang miên man trong những dòng suy tư của bản thân, Triệu Tử Nha giật này mình khi nhận ra sự xuất hiện bất thình lình của vị ân nhân bất đắc dĩ sáng nay trên chiếc xe hơi hào nhoáng xa xỉ. Hắn mặc chiếc áo màu lam nhạt, cúc áo không cài hết để lộ khoảng ngực trần quyết rũ, tay áo vén lên đến khủy tay, thần thái trông rất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-dam-cuoi-mot-doi-chong/574844/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.