Chương trước
Chương sau

Thủ đoạn đó nghe rất quen tai, đích thực là việc mà Từ Dao có thể làm ra được.
Tô Nhan nghe thấy những lời nói của Trì Liệt thì cảm thấy hơi bất ngờ: “Không ngờ anh còn biết phân tích hành động và tâm lý của Từ.
Dao”
Trì Liệt làm tư thế kinh điển của Conan rồi giả vờ đẩy kính trên sống mũi lên, mặc dù thật sự không có kính rồi nhích môi cười và nói: “Anh là chuyên gia giám định em gái mưa mà”
“Kỳ lạ thật” Lam Thất Thất nói: “Anh có thể vừa nhìn là biết ngay Từ Dao không phải là thứ tốt đẹp gì, vậy tại sao Đường Duy lại nhìn không ra?”
Trì Liệt nói với vẻ thâm sâu khó đoán: “Tôi không nhìn nhận Từ Dao theo cách mà một người đàn ông nhìn nhận một người phụ nữ, tất cả phụ nữ trước mặt tôi chẳng qua cũng chỉ là một con người”
Vì vậy cậu ta sẽ không vì ai là phụ nữ mà có cách nhìn khác.
Dường như trong mắt cậu ta không có sự tồn tại của giới tính, vậy thì sự khác biệt về giới tính cũng sẽ là con số không.
Lam Thất Thất nói: “Ý của anh là thật ra Đường Duy có ý với Từ Dao sao?”
Có ý?
Trì Liệt vừa lắc đầu vừa nói với ánh mắt khiến người khác không thể nào hiểu nổi: “Không, Đường Duy ấy mà, cậu ta thì phải bàn lại..”
Có lẽ cậu ta cũng đoán ra được Đường Duy có suy nghĩ gì.
Trì Liệt nhìn Tô Nhan với vẻ trêu chọc, Tô Nhan bị ánh mắt đó của cậu ta làm cả người nổi hết cả da gà lên nên nói: “Nhìn em làm gì?
Chuyện của Đường Duy liên quan gì đến em?”
Nói không chừng thật sự có liên quan.
Nhưng Trì Liệt không nói ra, cậu ta chỉ nheo mắt cười và nói: “Em thật sự không định ra ngoài gặp Từ Dao sao?”
Tô Nhan nói: “Không có ý định.”
““ Trì Liệt chỉ ra ngoài cửa và nói: “Vậy bảo em trai em đóng cửa lại đi”
Tô Nghiêu thích nhất là nghe mấy lời như thế của Tô Nhan, cậu ta đứng trước mặt Từ Dao, vui vẻ đóng cửa lớn của nhà họ Tô lại một cái rầm.
Khiến Từ Dao tức đến méo mặt, cô ta không nhịn nỗi mà hét lớn lên: “Tô Nhan!”
“Tô Nhan, cô ra đây cho tôi!”

Một cục màu đen thui thui, nếu nói là bánh chiffon thì nhất định là không ai tin.
Tô Nghiêu lắc đầu rồi nói: “Chị, chị đừng làm mấy thứ này nữa, một hồi nhà bếp cháy thì phải làm sao?”
Tô Nhan cười nguy hiểm rồi nói: “Thất bại rồi thì cũng không thể lãng phí lương thực có đúng không nào? Nghiêu Nghiêu, chị thấy lúc nãy một mình em cản Từ Dao rất mất sức, chị nướng cho em ít bánh bồi bổ cơ thể…”
Thứ quái này ai mà ăn cho nỗi, aaaal Tô Nghiêu toát mồ hôi lạnh cả người rồi nói: “Đại ơn đại đức không cần phải báo đáp, cơ thể em còn khỏe lắm!”
Tô Nhan cười khì khì đầy gian trá và bưng cái vật thể màu đen đó đến trước mặt Tô Nghiêu…
“Em không ăn, em không ăn..” Tô Nghiêu lùi về sau và hét: “Cứu mạng, al”
Kết quả ồn ào một hồi như thế, Từ Dao vẫn đợi bên ngoài cửa thật.
Trời dần tối, sắc mặt của Từ Dao cũng có vẻ trở nên hơi yếu ớt nhưng cô ta vẫn cố chấp đứng đợi, nhất định phải đợi Tô Nhan xuất hiện mới chịu thôi.
“Cậu xem, cô ta cứ như đá vọng phu thế”
Lam Thất Thất nhìn qua cửa sổ một cái rồi thu tầm mắt lại và nói: “Việc gì phải đến bu bám cậu chứ?”
“Không biết” Tô Nhan nói: “Nói không chừng cô ta đeo bám Đường Duy lâu như thế, vốn dĩ định hại tớ nhưng kết quả lại phát hiện ra yêu tớ mất rồi cũng nên”
“.” Lam Thất Thất làm ra vẻ như muốn ói rồi nói: “Vậy mà cậu cũng nói ra cho được”
Cô ấy lại nhìn ra ngoài cửa nhưng lúc này bên ngoài cửa lớn của nhà họ Tô lại có thêm một người nữa đến.
Lam Thất Thất nói với Tô Nhan: “Nhan Nhan… Diệp Tiêu đến rồi…
Tô Nhan chau mày nói: “Hôm nay hết người này đến người khác tới làm gì? Một mình Từ Dao không đủ còn phải gọi thêm đồng đội đến tìm tớ tính sổ sao?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.