Chương trước
Chương sau

Nửa đêm, giọng nói đó đột ngột từ đầu bên kia của điện thoại truyền đến khiến Tô Nhan nắm chặt lấy điện thoại và ngây ra, cô vốn dĩ vẫn đang còn ngái ngủ nhưng đã lập tức bị kích thích đến tỉnh hẳn ra. Cô ngồi dậy khỏi giường, vì sợ đánh thức Trì Liệt đang ngủ bên cạnh nên cô đã cẩn thận trèo xuống giường rồi đi ra khỏi phòng.
Tiếng của Đường Duy vẫn không ngừng truyền đến qua điện thoại, trong giọng nói trầm thấp còn có cả sự khao khát, giống như đang mơ một giấc mơ không thể nào trở thành sự thật.
Dường như tim đang đập ở bên tai, tiếng nhịp tim lúc đập vừa nặng nề vừa chầm chậm mang theo nỗi đau. Tô Nhan nuốt nước bọt, thử lên tiếng: “Alo?”
“Á? Được rồi hả?”
Đầu bên kia có tiếng của Từ Thánh Mân truyền đến: “Nè nè, Nhan Nhan, tôi là Từ Thánh Mân đây”
“À, Từ Thánh Mân, nửa đêm anh tìm tôi có việc gì không?”
Tô Nhan chau mày, sao Từ Thánh Mân lại ở cùng với Đường Duy vào lúc này, thường ngày Đường Duy đều ở một mình, sao lại đến mức cần Từ Thánh Mân giúp cậu gọi điện cho cô?
“Chỗ Đường Duy… Có chút chuyện”

“Tôi đã gọi điện thoại cho Tô Nhan, cậu mau ngồi dậy”
Từ Thánh Mân nói với vẻ nuối tiếc: “Có việc gì muốn nói với cô ấy thì mau nhân lúc này mà nói đi!”
“Anh gọi điện cho cô ấy làm gì?” Đường Duy kinh ngạc, ánh mắt ngây ra và nói: “Giờ này còn gọi qua, cô ấy chỉ cảm thấy tôi đang không ngừng làm phiền cô ấy”
“Nếu như nói làm phiền thì cũng là tôi làm phiền” Từ Thánh Mân chỉ vào mình và nói: “Mau lên, nhân lúc Tô Nhan vẫn còn vui vẻ để ý đến tôi. Chọc giận cô ấy thì sau này đến tôi cô ấy cũng tuyệt giao luôn thì tôi xem cậu đi đâu mà khóc”
Đường Duy chết lặng tại đó, cảm xúc hơi mất kiểm soát.
Nhưng sau đó cậu tỉnh táo lại như người trước lúc chết, lập tức chạy đến trước mặt Từ.
Thánh Mân, giật điện thoại qua, đưa lên tai, nâng niu như nâng niu báu vật, sau có dùng hết sức mình chỉ để nói ra một câu ngắn ngủi “Tô Nhan… em, có đó không?”
Giọng nói đó tan ra trong đêm tối lạnh giá như chưa từng được ai nghe thấy.
Tô Nhan cảm thấy máu khắp người như: đang chảy ngược, cô cười đến đỏ hoe mắt rồi nói: “Nghe nói anh nửa đêm uống say, anh Từ đã giúp anh gọi điện thoại cho tôi”
“Anh..”
Đường Duy giống như một đứa trẻ, ở đầu bên kia, nơi Tô Nhan không thể nhìn thấy, lòng cậu nóng như lửa đốt nhưng lại không biết làm sao, cậu nói: “Anh không muốn nửa đêm làm phiền em, anh chỉ là… quá nhớ em”
Chỉ với hai chữ nhớ nhung thì cũng đã sắp khiến cậu phải phát điên rồi.
Có thế nào Đường Duy cũng không thể đoán ra được người phụ nữ cậu từng không thèm đoái hoài đến bây giờ lại là người mà cậu có nằm mơ cũng mãi mãi không bao giờ có được.
“Hôm nay tôi ngủ ở nhà Trì Liệt, đêm hôm nếu như anh không có việc gì thì tôi tắt máy đây, tôi sợ làm người nhà của anh ấy thức giấc” Tô Nhan mỉm cười, giống như đang cố hết sức tận tay đẩy nỗi đau đó về lại phía cậu… Cô phải để cậu hận, phải để cậu đau, phải để cậu sống không bằng chết, phải để cậu đau đớn mà rơi nước mắt.
Đường Duy, dù sao thì anh cũng phải nếm trải nỗi đau giày xéo tâm can năm đó của tôi.
“Em ngủ ở nhà Trì Liệt sao?”
Đường Duy nhắc lại một lần nữa, men rượu đồn ép những tâm trạng xáo động trong lòng cậu lên đến miệng, từng ngón tay của cậu co chặt lại, cậu nói: “Gặp ba mẹ xong rồi còn phải đối xử với anh như vậy sao? Tô.
Nhan… Ở bên cạnh Trì Liệt hạnh phúc đến vậy à”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.