Đường Thi đứng bên cạnh nhìn, Đường Duy lảo đảo suýt ngã sấp xuống, cậu không ngừng nói đi nói lại một câu: “Con muốn gặp Bạc Nhan, con muốn gặp Bạc Nhan…”
Đã bao lâu rồi cậu chưa có loại cảm giác này. Cảm giác như sắp mất đi gì đó, sợ hãi, hoảng loạn, không thể khống chế được cảm xúc.
Đường Duy nhìn sang Đường Thi: “Mẹ… con muốn đi gặp Bạc Nhan, Bạc Nhan giờ đang ở sân bay nào vậy, con muốn đi gặp Bạc Nhan…”
Nếu như không đi… nếu như không đi, Đường Duy cảm thấy cậu có thể thực sự sẽ không thể gặp lại Bạc Nhan nữa.
Bạc Nhan đó, trước đây là một cô nhóc vừa nhát gan lại vừa yếu đuối túm lấy vạt áo của cậu, có thể thực sự sắp biến mất rồi.
Đường Thi mệt mỏi mà lắc đầu, cuối cùng đành nhắm hai mắt lại. Đúng là nghiệt duyên, rốt cuộc nghiệt duyên này sẽ đưa bọn họ đến vực thẳm nào đây?
Tô Nhan vừa bước từ ven đường lên xe đi đến sây bay, Vinh Sở xách hành lí xuống thay cho cô, tiện đường nói: “Anh đi vào cùng em.”
“Đừng.” Tô Nhan chỉnh lại tóc, nhận lấy hành lí: “Em tự đi được.”
“Anh tưởng em sẽ gọi Nhậm Cầu đến tiễn em, giống như là hai năm trước.”
Tô Nhan chống lên xe, lắc lắc chìa khóa xe ở trong tay: “Liên quan gì đến cậu ấy?”
Tô Nhan nói: “Trước đây cậu ấy đưa em đi ăn cơm, Đường Duy đập bể cửa xe của cậu ấy, cho nên em ngại làm phiền cậu ấy.”
Cứ cảm thấy gặp lại Nhâm Cầu, lương tâm lại có chút hổ thẹn.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-cua-bao-bao-la-tong-tai-kho-doi-pho-con-thien-tai-va-bo-tong-tai/691532/chuong-1346.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.