Chưa có ai nhìn thấy Đường Duy như vậy, hoảng sợ như một đứa trẻ không tìm được đường về nhà.
Cậu không biết bản thân bị làm sao nữa, chỉ biết rằng nỗi hoảng sợ trong lòng đã không thể che giấu được nữa, cậu siết chặt ngón tay một cái nhưng không cảm thấy có chút sức lực nào.
"Ba..."
Bạc Dạ đang im lặng lái xe thì nghe thấy tiếng con trai gọi mình.
Người đàn ông quay đầu lại, nhìn thấy Đường Duy đang nhìn chằm chằm mình với đôi mắt đen láy, cậu hỏi: “Hồi đó, lúc ba và mẹ cãi nhau thì ba sẽ...”
Cảm thấy trái tim như đập nhanh hơn.
Khi nhắm mắt lại trong đầu cậu lại hiện ra hình ảnh Tô Nhan lặng lẽ nhìn cậu ấy bằng ánh mắt tuyệt vọng đó khi cô rời đi.
Một người phải đau đến mức nào mới có thể để lộ ra ánh mắt đó?
Cậu tự đấm vào ngực của bản thân, các từ ngữ nói ra cũng không được hoàn chỉnh.
Chỗ này, lồng ngực... đau muốn chết.
...
Mấy ngày nay Tô Nhan đều ở nhà nghỉ ngơi và cũng mấy ngày nay nhà họ Diệp muốn đến cô xin lỗi nhưng đều bị Tô Nghiêu ngăn cản.
“Chị gái tôi đang phải hồi phục sức khỏe, có chuyện gì thì lần sau quay lại.”
Tô Nghiêu đang cầm một lon Coca trong tay, tư thế rất thoải mái không giống như bị ai đó gọi, lười biếng dựa vào cửa nói: “Vừa có người đến trước đã bị cảnh sát đưa đi rồi, anh có muốn thử cảm giác được chú cảnh sát đưa đón đi lại không?”
Diệp Tiêu phát cáu với thái độ của Tô Nghiêu:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-cua-bao-bao-la-tong-tai-kho-doi-pho-con-thien-tai-va-bo-tong-tai/691527/chuong-1341.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.