“Cậu đem lời vừa nói thu lại cho tôi.”
Bầu không khí đột nhiên trở nên căng thẳng, Tô Nghiêu nghĩ cũng chẳng nghĩ, đi bước lên năm lấy cổ áo của Nguyên Tân, ép cả người anh ta vào tường, âm thanh gần giống như tiếng gầm trầm thấp của dã thú.
“Ba mẹ anh không có dạy anh làm sao để làm người hay nói chuyện hả?”
Nguyên Tần cười nhìn về phía Tô Nghiêu, trên mặt không hề có sự lúng túng nào, cậu ta nói: “Hả? Ba mẹ? Nói đến cái này, cậu mới là người không có sự tự tin đó chứ? Cậu chỉ là một người ngoài được nhà họ Tô nhận nuôi, ba mẹ cậu mới là người chưa từng dạy cậu làm người đó.
Hai mắt Tô Nghiêu đỏ lên, lúc đang muốn nói gì đó, đột nhiên xung quanh có người động đậy, tiếp theo là một tiếng “bốp” giòn tan vang lên, khiến ba người đang đứng trong góc bị chấn động.
Tay của Bạc Nhan vẫn chưa để xuống, vừa thở hổn hển vừa chầm chậm thu tay lại, Nguyên Tần bị ép trên tường mặt sưng lên một chút, anh ta trừng mắt, cứ như không dám tin, nghiêng đầu đứng ở đó.
“Cô… cô dám tát tôi? Cái con tiện nhân này, cô tưởng Đường Duy bao che cô thì cô có thể coi trời bằng vung mà làm cản? Cô là cái thả gì chứ!” Sau khi định thân lại, Nguyễn Tấn vô cùng tức giận, anh ta cứ như bị điên mà đẩy Tô Nghiêu ra, Tô Nghiêu kêu lên một tiếng: “Anh muốn làm cái gì hả?”
Giây sau, ngón tay của Nguyên Tần đã để ở trên cổ của Bạc Nhan.
Bạc Nhan
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-cua-bao-bao-la-tong-tai-kho-doi-pho-con-thien-tai-va-bo-tong-tai/691515/chuong-1329.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.