Bị người ta trực tiếp chỉ trích như vậy, Lạc Du Du cũng không thể nói gì, chỉ có thể mim cười: “Chuyện đó, tôi vốn cũng muốn tới tìm cô, chỉ là đi tìm Sakahara Kurosawa một chuyến trước… “Không sao đâu.” Bạc Nhan đi lên giải vây cho cô ta, vẫy vẫy tay: “Hay là chúng ta ngồi cùng nhau được chứ?”
“ Á.vậy Đường Duy nhìn thấy không phải sẽ bóp chết tôi Sakahara Kurosawa không nghĩ nhiều, đứng lên đi ra ngoài: sao?”
“Tôi vẫn không hiểu được, cậu ta ở kế bên, lỡ như tâm trạng không tốt chạy tới tìm tôi, lại đúng lúc nhìn thấy cậu, hai người có thể lại cãi nhau.
Anh ta nhìn thấy tình hình rất rõ ràng. “Như vậy.” Bạc Nhan dừng một chút: “Cậu tự mình làm sẽ tốt hơn sao? Tôi cùng Vinh Sở và em gái anh ấy cùng nhau đi ăn một chút. ”
Ai ngờ Sakahara Kurosawa kéo Lạc Du Du bên cạnh ra, đẩy cô ta về phía đám Bạc Nhan: “Các người đưa cô ấy đi đi.
Lạc Du Du có chút bừng tỉnh luống cuống: “Tôi…”
“Không phải muốn tìm Bạc Nhạn chơi sao?” Sakahara Kurosawa chỉ về Bạc Nhan: “Đúng lúc thật, cô đi cùng bọn họ đi, đừng làm phiền tôi. “Hai người không phải đang nói chuyện sao?”
“Ai nói chuyện với cô ta chứ?” Sakahara Kurosawa tựa như nghe thấy lời trêu ghẹo: “Hai chúng tôi không có gì để nói, cô nhanh chóng tới đây dẫn cô ấy đi đi, nếu không tôi lại phải gọi điện thoại cho ba mẹ cô ấy đến dẫn cô ấy về đấy.
“Đừng!” Lạc Du Du giống như cầu xin, năm lấy tay áo của Sakahara Kurosawa: “Đừng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-cua-bao-bao-la-tong-tai-kho-doi-pho-con-thien-tai-va-bo-tong-tai/691495/chuong-1309.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.