“Nếu như không phải là anh làm thì còn có thể là ai nữa?”
Vinh Sở cười lạnh một tiếng: “Khi ở nước ngoài, Bạc Nhan vẫn luôn tỏ ra thân thiện, cũng không có ai cảm thấy cô ấy đặc biệt khó chịu, chỉ khi ở trong nước, cô ấy vừa nhìn thấy anh thì sẽ giống như nhìn thấy con mèo vậy?”
Đường Duy bị lời nói của Vinh Sở làm cho nghẹn lại, sau đó siết chặt ngón tay: “Ý của anh là đang nói tôi cố ý giấu đi Bạc Nhan đi, sau đó tôi lại đến đây hỏi anh như bây giờ sao?”
Vinh Sở không nói gì. Đường Duy cũng im lặng.
Qua một lúc lâu, hai người đàn ông cũng phải tốn rất nhiều sức lực mới bằng lòng thuyết phục bản thân rằng đối phương thực sự đã mất tin tức về Bạc Nhan.
Vậy Bạc Nhan đã đi đâu? Đường Duy chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có một ngày cậu thật sự phải tìm kiếm thông tin của Bạc Nhan thông qua Vinh Sở. Đương nhiên, đối với Vinh Sở mà nói thì anh ta cũng chưa từng nghĩ sẽ có một ngày như thế này.
“Nếu đã như vậy thì…
Đường Duy kéo ghế dựa, trực tiếp đứng lên: “Nếu đã như vậy thì tôi cũng không cần phải lãng phí thời gian ở chỗ này với anh nữa.”
Vinh Sở nhìn thấy sự lạnh lùng trên khuôn mặt của Đường Duy, trong lòng vô thức nói một câu: “Dừng lại.”
Trong mắt Đường Duy hiện lên vẻ giễu cợt: “Anh đang nói với tôi đấy à?”
“Tôi biết bây giờ nhất định anh cũng không thoải mái hơn so với tôi.” Vinh Sở giống như đang tuyên chiến,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-cua-bao-bao-la-tong-tai-kho-doi-pho-con-thien-tai-va-bo-tong-tai/691430/chuong-1244.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.