Từ đầu đến cuối trong lòng của Đường Duy đều có một giọng nói, đó chính là có liên quan đến Bạc Nhan. Cậu không chịu buông tay như vậy, rốt cuộc là trong lòng vẫn còn hận Bạc Nhan hay là còn có cảm xúc khác?
Cậu không suy nghĩ nhiều nữa. Sinh nhật của Tô Kỳ cuối cùng cũng trôi qua một cách có kinh sợ nhưng không nguy hiểm, vốn không có gì ngoài đám người của Thất Tông Tội, còn lại đều là linh tinh này nọ.
Đường Duy còn trông thấy mấy người đàn ông trung niên lớn tuổi lúc gần đi vẫn chưa thỏa mãn với bóng lưng của Bạc Nhan, ánh mắt kia vừa nhìn đã khiến cho người ta thấy không thoải mái.
Bạc Nhan đúng là nhịn hay thật, bị ánh mắt như thế này của nhiều người nhìn chăm chăm mà vẫn có thể mỉm cười được.
Tô Kỳ bị một đám bạn tốt thay nhau mời rượu, trên mặt lộ ra nụ cười say rượu, được Tô Nghiêu đỡ lấy: “Ba, ba uống thành bộ dạng như thế này thật mất mặt quá.”
“Thằng nhóc thổi, ba còn chưa chế con mất mặt, vậy mà con lại bắt đầu ghét bỏ ông đây hả?” Tô Kỳ chỉ chỉ vào bản thân: “Uống rượu không? Không uống thì tiền ba về nhà đi, chị con đâu rồi? Bạc Nhan. Bạc Nhan. “Ở đây, ở đây.
Bạc Nhan ở cách đó không xa giảm lên trên giày cao gót chậm rãi đi về phía này, Tô Nghiêu vừa mới nhìn thấy giày cao gót của cô đã cảm thấy hoảng sợ: “Chị đi chậm thôi.”
Bạc Nhan bước chậm lại, thở hổn hển đi đến trước mặt Tô Kỳ: “Sao vậy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-cua-bao-bao-la-tong-tai-kho-doi-pho-con-thien-tai-va-bo-tong-tai/691408/chuong-1222.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.