Sinh nhật của Tô Kỳ, mặc dù khiêm tốn, nhưng phô trương cũng không nhỏ. Một nhóm bạn cũ đều đến, Tô Nghiêu và Bạc Nhan đứng ở cửa giúp ba mình tiếp đãi khách khứa.
Nhìn thấy Kỳ Mặc và Lạc Phàm đi vào, Bạc Nhan cười, Kỳ Mặc tiến lên chào hỏi: “Oa. Bạc Nhan đã lớn thế này rồi sao? Con gái mười tám tuổi thật là thay đổi mà, thật xinh đẹp"
Lạc Phàm vẫn là dáng vẻ lạnh lùng, giống như ngoại trừ Kỳ Mặc thì không quan tâm đến ai vậy. Anh ta hơi gật đầu chào hỏi với Bạc Nhan, trên mặt cũng coi như có chút thay đổi. "Mang cho cháu và em cháu chút quà "Hai bọn cháu cũng có phần sao?"
Bạc Nhan ngạc nhiên nói: “Cảm ơn chú “Cảm ơn cái gì chứ, nhóc ngốc.
Kỳ Mặc xoa đầu Bạc Nhan: “Hồi nhỏ sống sót được, lớn rồi nhất định phải sống vì mình biết chưa?"
Tâm tư Kỳ Mặc rộng mở, biết Đường Duy và Bạc Nhan hồi nhỏ gặp phải quá nhiều thứ mà những đứa trẻ bình thường không gặp phải, cả tam quan của bọn họ cũng chịu phải ảnh hưởng rất lớn, thậm chí còn ảnh hưởng đến tương lai của bọn họ. Đây là sự thật không thể thay đổi được.
Ân oán của thế hệ trước, không thể hoàn toàn không liên quan đến thế hệ sau
Cho nên, Kỳ Mặc chỉ hy vọng Bạc Nhan có thể tự buông tha mình, có lẽ như thể mới có được một nhân cách vẹn toàn.
Sau khi hai người bọn họ đi vào, sau đó là đến xe của Bạc Dạ, có ba người xuống xe
Đường Duy cũng ở trong đầy.
Vẻ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-cua-bao-bao-la-tong-tai-kho-doi-pho-con-thien-tai-va-bo-tong-tai/691396/chuong-1210.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.