Nhiều lúc Đường Duy cảm thấy Bạc Nhan rất giả tạo, cho dù đôi mắt cô có ngây thơ đến mức nào anh cũng cảm thấy cô giả tạo.
Bởi vì từ trước tới giờ cô chưa từng để lộ cảm xúc thật. Người có thân phận cao quý như Đường Duy, từ nhỏ thấy ai không vừa mắt đều có thể bộc lộ ra ngoài, cậu không sợ, bởi vì bản thân cậu có thực lực lại còn có ô dù to, thế nên loại người như bọn họ, Đường Duy, Từ Thánh Mẫn, kể cả Tô Nghiêu cũng thế, lúc ghét một người đều cứ thế mà ghét, tất cả sự yêu ghét đều sẽ hiện hết lên trên mặt
Đối với Đường Duy, tất cả những gì thuộc về Bạc Nhan đều khiến cậu khịt mũi khinh thường Trong nhận thức của cậu, nếu như cô đã sợ tôi, giận tôi hay thậm chí căm hận những gì tôi làm với cô, vậy cô giả vờ yêu thương sâu đậm, giả vờ nhẫn nhịn, giả vờ giữa hai người có loại quan hệ gì chứ? Nếu có đã vờ như không sao cả, vậy cử vờ vịt tiếp đi, có bản lĩnh thì vờ vịt cả một đời luôn đi
Thế nhưng một mặt thi giả vờ, một mặt thì lại khóc nháo lên rằng mình rất ấm ức, điều này làm Đường Duy cực kỳ bực mình, cứ như thể anh đã làm ra chuyện gì có lỗi với cô lắm. Đây chẳng qua cũng chỉ là lấy đạo đức ra để ăn vạ cậu mà thôi!
Nghĩ đến đây, ánh mắt Đường Duy lạnh đi vài phần, sau khi nói xong câu này Bạc Nhan lại im lặng. Đường Duy hỏi: “Lần này cô về
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-cua-bao-bao-la-tong-tai-kho-doi-pho-con-thien-tai-va-bo-tong-tai/691374/chuong-1188.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.