Sau khi nói xong, Bạc Nhân bỏ bạn lại tại chỗ rồi tự mình tiếp tục đi về phía trước, hiện tại cô không còn giống như trước đây nữa, không còn chờ người khác vứt bỏ mình trước nữa.
Cô đã học được cách rời đi trước. Không phải cô sợ bản thân mình sẽ khóc, thể nhưng cô vẫn muốn rời đi trước, dù cho không thể thì cô cũng không muốn quay đầu lại nữa.
Tô Nghiêu đuổi theo. "Bạc Nhan, chị đi chậm một chút đã."
Nhậm Cầu đi theo sau Bạc Nhan, nhìn cô càng lúc càng xa, ánh mắt đem hình ảnh này của cô trở thành một bức tranh yên lặng. không biết từ khi nào thì cậu, Tô Nghiêu và Bạc Nhan trở thành một mối quan hệ ba người không thể dùng ngôn từ để hình dung được.
Từ rất lâu rồi đã bắt đầu trở nên như vậy, Bạc Nhan đi phía trước, Tô Nghiêu đuổi theo ở phía sau, còn cậu thì cứ thong thả đi bộ ở phía sau họ, nhìn thấy bóng dáng của bọn họ chợt lóe, nhìn theo bọn họ mà đi.
Đối với Tô Nghiêu, Nhậm Cầu chính là một người anh trai rất đáng tin, cậu hơn cậu ấy hai tuổi, vì vậy trong mọi chuyện thì Nhậm Cầu chu đảo hơn Tô Nghiêu một chút. Thường thì Tô Nghiêu gặp vấn đề gì cậu ấy cảm thấy đau đầu thì sẽ tìm đến Nhậm Cầu để xin lời khuyên.
Có thể trong tiềm thức, Tô Nghiêu đã coi Nhậm Cầu như là người nhà của cậu ấy.
Chính xác hai năm qua của Bạc Nhan đều nhờ có sự giúp đỡ của Nhậm Cầu cho nên Tô Nghiêu luôn rất biết ơn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-cua-bao-bao-la-tong-tai-kho-doi-pho-con-thien-tai-va-bo-tong-tai/691334/chuong-1148.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.