Chương trước
Chương sau
Đường Duy ngây người, cảm giác có một cơn giận từ sâu trong lòng dân dần tràn ra.
“Nếu mọi người đều đã trưởng thành rồi, vậy thì cũng không cần để ý loại chuyện vặt vãnh này.”Bạc Nhan nở nụ cười, vén hết tóc sang một bên, lộ ra nửa bên cần cổ nõn nà, cô rũ mi nói: “Nhưng sau này, chúng ta cũng không cần liên lạc với nhau nữa.
Đường Duy mở to hai mắt, nhìn Bạc Nhan nói ra những lời này. Một lúc sau, cậu ta giận quá hóa cười, tiến lên năm lấy tay Bạc Nhan, cô theo phản xạ lùi về sau: “Anh muốn làm gì? “Tôi muốn làm gì?”
Đường Duy tựa như nghe được một câu chuyện cười, nhìn tư thế này giống như cậu ta muốn dùng sức đề Bạc Nhan quay lại giường. Bạc Nhan nghiến răng không nghe: “Không phải đã nói rõ hai bên không liên quan đến nhau nữa sao! Sau này cứ coi như chưa từng quen biết nhau là được. Đường Duy, anh đừng có như một con chó đực động dục…
“Bop!”
Tiếng tát giòn vang đã làm giản đoạn toàn bộ những gì Bạc Nhân định nói.
Cô bị Đường Duy tát lệch cả mặt, cả người không ngừng run rẩy, năm chặt ngón tay, chẳng bao lâu nửa bên mặt sưng phù lên, đủ để thấy cái tát này của Đường Duy mạnh tới mức nào.
“Mồm miệng nhanh nhảu, cảm thấy bản thân mình hiện tại đủ lông đủ cánh rồi sao?”
Đường Duy cười, trong mất giống như tồn tại một hố sâu mà Bạc Nhan cảm thấy bản cô đang không ngừng rơi xuống dưới đó, mãi cho tới khi tan thành cát bụi.
“Vừa rồi còn cảm thấy cô ngoan ngoãn một chút, hiện tại xem ra…” Dừng một chút, Đường Duy nhếch miệng, giống như không hề để Bạc Nhan trong mắt: “Đối tốt với cô chỉ là uổng công vô ích!”
Cậu ta xoay người, trực tiếp cầm lấy điện thoại di động bên cạnh, xẻ đôi dép của khách sạn đi ra ngoài. Bạc Nhan một mình đứng đó, thân hình gầy gò, chẳng khác nào một thân cây chỉ còn toàn cành khô vào ngày đông, chỉ cần bẻ là sẽ gãy.
Rầm, tiếng đập cửa vang lên làm Bạc Nhan giật mình lấy lại tinh thần, cô mờ mịt nhìn gian phòng trống rỗng, hai tay che mặt Sau đó nước mắt từng hạt từng hạt tuôn rơi, rốt cuộc cô gái không còn chịu được nữa, cô ngồi xụp xuống, vòng tay ôm lấy mình, giống như đã đi tới cùng đường mà khóc lớn.
Căn phòng im ắng, không khíu tịch.
Tựa như khi lời bài hát cất lên, tình yêu mãi mãi chấm dứt.
Tối hôm ấy, Tô Nghiêu và Nhậm Cầu đã mua đồ ăn khuya đến khách sạn để gặp Bạc Nhan, trong tay họ còn có một chiếc thẻ phòng khác, vậy nên họ không cần chờ Bạc Nhan mở cửa cũng có thể vào phòng, chỉ là vừa vào đã nhìn thấy đồ đạc trong phòng khách có gì đó không đúng.
Giống như từng có một người khác đã ghé qua?
Ôm nghi ngờ, hai người tiến vào phòng ngủ. Trong phòng ngủ, họ nhìn thấy Bạc Nhan đang trùm kín chắn trên giường. Tô Nghiêu còn cho rằng đây là tư thể ngủ quen thuộc của Bạc Nhan nên tươi cười tiến tới: “Này, chị, chị không sơ chùm kín như thế sẽ làm bản thân chết ngạt sao?”
Cậu ta tiến tới đẩy thử mới phát hiện ra, thân thể dưới chăn đang không ngừng run rẩy.
Tô Nghiêu ngẩn người, vẻ mặt lập tức thay đổi, cậu ta vội vén chăn lên, đập vào mắt cậu ta là cảnh tượng Bạc Nhan hai mắt đẫm lệ, đầu tóc rối bù Giọng Tô Nghiêu cũng thay đổi: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Bạc Nhan hai mắt ửng đỏ nhìn Tô Nghiêu, khóe miệng mấp máy, tiếng nói khàn khàn: “Nghiêu Nghiêu, chị Nhậm Cầu bước tới xem, vừa trông thấy những dấu vết thô bạo trên cổ Bạc Nhan, ảnh mắt cậu ta tối sầm lại, một ý nghĩ mà cậu ta không dám tưởng tượng hoàn toàn hình thành trong đầu. Cậu thiếu niên lớn hơn Tô Nghiêu hai tuổi bước tới, năm chặt vai Bạc Nhan: “Cậu ta..cậu ta đã tới tìm câu hả?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.