Thấy dáng vẻ luống cuống tay chân của Bạc Nhan, Nhậm Cầu nở nụ cười phóng khoáng, sau đó nói: “Không có chuyện đó đâu, tôi trêu thôi. Thấy tâm trạng cậu không tốt nên tôi cố ý nói vậy để chuyển dời sự chú ý của cậu thôi, haha. Đừng để bụng nha”
Nói xong, cậu ta khế nhéo má Bạc Nhan.
Lúc này Bạc Nhan mới thở phào, lầm bầm, không có chuyện gì là tốt rồi, không có chuyện gì là tốt rồi.
Cô rất sợ bản thân sẽ gây phiền phức cho mọi người.
Có lẽ người như Bạc Nhan quá tốt bụng, vậy nên mới để Đường Duy vẫn luôn từng bước ép sát.
Cô nhìn ra bên ngoài: “Hôm nay cậu không phải đi học sao?”
“Hôm nay tôi sao cũng được.”
Nhậm Cầu khoát tay, muốn để cô yên tâm. Sau đó, cậu ta nháy mắt, vẻ giảo hoạt hiện lên sau mắt kính: “Nhưng tôi cũng giống như Đường Duy, đều là người đã hoàn thành tất cả chương trình học nha”
Bạc Nhan cả kinh: “Thật hay giả vậy? Từ trước tới nay chưa từng nghe ai nói chuyện này”
“Người làm nên việc lớn thường là người khiêm tốn, không khoe khoang”
Nhậm Cầu khoanh tay trước ngực: “Vì Đường Duy nổi danh quá sớm, ai cũng biết cậu ta có tài năng kinh người, cho nên mới không thể giấu diếm. Nhưng nếu để Đường Duy lựa chọn, có lẽ cậu ta cũng sẽ chọn cách giống tôi, tránh xa tầm mắt của mọi người, tự mình làm nghiên cứu”
Lời cậu ta nói rất rõ ràng mạch lạc, có đạo lý, Bạc Nhan gật đầu: “Cậu nói không sai, thật ra Đường Duy rất ghét việc bên cạnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-cua-bao-bao-la-tong-tai-kho-doi-pho-con-thien-tai-va-bo-tong-tai/691302/chuong-1116.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.