Chương trước
Chương sau
Nhất định phải thích Đường Duy như vậy sao?
Bạc Nhan cũng không thể đưa ra câu trả lời cho chính mình.
Nhậm Cầu nhìn thấy ánh mắt trống rỗng và đau đớn của cô, cậu xấu hổ tiếp tục nói.
Cậu cảm thấy rằng Bạc Nhan đã bị bệnh, là tâm bệnh vô phương cứu chữa. Cô cần một người giải thoát cho mình.
Giải thoát, rốt cuộc phải giải thoát thế hông dám nghĩ tiếp, một hưng cứng đầu như Bạc Nhan… muốn từ bỏ thì nhất định phải trải qua đau đớn quặn thắt.
“Tôi rất hy vọng Đường Duy có đủ năng lực đem lại hạnh phúc cho cậu.”
Nhậm Cầu trầm giọng: “Bạc Nhan… Nếu cậu có thể hoàn toàn quên Đường Duy, tất cả những đau khổ này đều có thể kết thúc.”
Tất cả yêu hận tình thù đã sớm có thể hoàn toàn kết thúc.
Bạc Nhan đỏ mắt: “Thực ra, tôi cũng từng nghĩ qua. Nếu tôi có thể thích người khác thì tốt rồi.”
“Trong lòng cậu vẫn còn nghĩ gì về Đường Duy?”
Nhậm Cầu đổi một vị trí bên cạnh giường của Bạc Nhan ngồi xuống, sau đó cậu đưa tay ra chạm vào mái tóc của Bạc Nhan, luôn cảm thấy Bạc Nhan giống như một con vật nhỏ.
Ngay cả cái đầu cúi xuống của cô ấy cũng trông giống như một con thỏ nhỏ đáng thương đang chờ được chạm vào.
Cũng không biết cảm giác này đến từ đâu, chỉ là Nhậm Cầu vừa nghĩ qua, liền không thể khống chế chạm vào đầu con thỏ nhỏ ấm ức này.
“Tôi…”
Sau khi chạm vào cô, Nhậm Cầu đột ngột rút tay về: “Tôi không muốn làm cậu sợ, tôi chỉ muốn cậu mở lòng một chút. Cậu luôn đè nén bản thân như thế này, sau này… tính cách của cậu sẽ bị bóp méo.”
Bạc Nhan đương nhiên biết Nhậm Cầu muốn tốt cho mình, cô Ừm, tôi biết mọi người đều muốn giúp tôi, giống như Tô Nghiêu vậy. Mặc dù thường nói chuyện hung dữ, nhưng tôi biết Tô Nghiêu là một cậu bé tốt, thật ra không phải người xấu…”
Nhậm Cầu cảm thấy hơi bất ngờ khi nghe Bạc Nhan nói thay Tô Nghiêu, dù gì thì trong mắt người ngoài, em trai của Bạc Nhan luôn gây rắc rối cho cô, nhiều trường hợp không giúp được gì cậu ta còn hung hăng nói lại hai câu.
Như một đứa trẻ đang trong thời kỳ nổi loạn, rất dễ bốc đồng, nhưng cậu ta chưa bao giờ nghĩ rằng Bạc Nhan sẽ nghĩ đến điều tốt của Tô Nghiêu.
“Thực ra tôi nghĩ… Đường Duy không tệ, chỉ là anh ta đối xử tệ với tôi mà thôi”
Khuôn mặt Bạc Nhan cười xa xăm, đôi mắt lại đỏ hoe, khi ngẩng đầu nhìn Nhậm Cầu, giọng nói của cô đã run lên từ khi nào, cô tiếp tục nói: “Có lẽ chỉ là mình tôi tự nguyện… Nếu tôi có thể sớm đoán ra, có lẽ đã không có những chuyện rắc rối như vậy phát sinh… Thực ra Đường Duy chưa bao giờ cho tôi bất kỳ hy vọng nào, anh ta vẫn luôn thờ ơ như vậy. Vậy mà tôi, mà tôi lại…”
Vậy mà cô…
Xin ủng hộ team truyện one bằng cách truy cập trực tiếp vào
€ó lẽ điều cô thích, chính là dáng vẻ lạnh lùng, thờ ơ của Đường Duy, thích dáng vẻ Đường Duy không thích cô, lạnh nhạt với cô.
Nhậm Cầu ôm Bạc Nhan vào lòng: “Tôi không muốn nghe nữa, Bạc Nhan, chúng ta tìm cách chấm dứt tất cả đi. Cậu ta khiến cậu phải xấu hổ cúi gầm mặt trước bạn học toàn trường, tôi thân là bạn tốt của cậu ta, còn thấy đau lòng thay cho cậu… tại sao cậu còn phải nói tốt cho cậu ta? Lẽ nào loại người như cậu ta trong mắt các cậu, không phải là một tên cặn bã hay sao?”
Nói tên hai từ cặn bã này, trong đầu Bạc Nhan tưởng tượng tới vẻ mặt bốn cợt của Đường Duy.
Núi non và hoàng hôn từ từ dừng lại trong mắt anh.
Chàng trai nhướng mày, khóe miệng nhếch nhẹ, lông mày nâng lên, cực kỳ đẹp đẽ, nhưng lại nở nụ cười ác ma mà nói một câu.
? Đồ cặn bã? Xin lỗi, tôi chính là một tên cặn bã. Tôi chưa bao giờ ép buộc cô làm điều gì cho tôi, không phải sao?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.