“Không có.” Bạc Nhan tỏ vẻ vô tội: “Đây là lần thứ hai chị chơi với em”
“Sao lại…” Tô Nghiêu sững sờ, sau đó giật lấy tay cầm trong tay Bạc Nhan: “Bạc Nhan, chị chắc không phải có sẵn cái…thiên phú chơi game đó chứ?”
Bạc Nhan cảm thấy buồn cười trước lời nói của Tô Nghiêu: “Em đang nói cái gì vậy, chị chỉ là đã quen với hình thức của game này thôi”
“Trời ơi, ngay cả em là một nam sinh chơi game cũng phải mất một thời gian để làm quen. Chị mới chơi một lần mà đã có thể quen rồi à?” Tô Nghiêu ngạc nhiên trước phản ứng của Bạc Nhan lúc này: “Cái khả năng thích ứng này của chị là như nào chứ, em nghĩ nên để ba đưa chị ra nước ngoài, từ từ bồi dưỡng một chút”
“Nếu có thể…” Lời nói của Bạc Nhan ẩn chứa ý tứ sâu xa mà Tô Nghiêu không thể hiểu được, cô ngẩng đầu cười với Tô Nghiêu: “Chị rất muốn rời khỏi nơi này”
Nhưng cô không thể giúp mình.
Không muốn, làm sao cô có thể bỏ được.
Sáng hôm sau trước cổng trường, Bạc Nhan nhận thấy điều gì đó bất thường Cô và Tô Nghiêu lần lượt bước vào cổng trường, thấy cửa sổ triển lãm ở lối vào chật ních người, hình như mọi người đang xem gì đó, hai người tiến lại gần hơn, mọi người đều quay đầu nhìn cô Tô Nghieu. Sau đó đám đông lại giải tán.
Bạc Nhan rất ngạc nhiên trước phản ứng của mọi người, nhưng những ánh mắt kì lạ tiếp theo và những cuộc thảo luận khiến cô lạnh sống lưng.
“Là cô ấy „ đúng vậy”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-cua-bao-bao-la-tong-tai-kho-doi-pho-con-thien-tai-va-bo-tong-tai/691290/chuong-1104.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.