Nhưng Bạc Nhan không dám đối diện với ánh mắt của Đường Duy, điều đó thật đáng sợ, ánh mắt của cậu bây giờ không phải của một cậu thanh niên, mà là của một người đàn ông.
Cô run rẩy quay mặt đi, nhưng chính động tác này lại làm lộ ra cái cổ trắng ngần của cô.
Khi dã thú săn mồi, chúng đều có bản năng dùng răng nanh cần đứt con mồi, đây là phương pháp nhanh nhất và ác liệt nhất. Lúc này, Đường Duy cảm thấy sâu trong cơ thể mình cũng có một con đã thú, nó muốn cướp bóc và chiếm hữu, muốn đánh dấu phạm vi của mình.
Bạc Nhan bây giờ chính là con mồi trong miệng cậu, là sự dâng hiến của kẻ muốn chuộc tội, là cách tốt nhất để xoa dịu lòng căm thù của cậu.
Đường Duy xé áo Bạc Nhan.
Đường Duy không biết mình bị làm sao, có lẽ cảm xúc phức tạp của tuổi mới lớn cùng với cảm xúc khi ở cùng Bạc Nhan trộn lẫn vào nhau khiến cậu mất tự chủ, lý trí của cậu đang run rẩy. Đôi mắt cậu đỏ bừng, cậu hít một hơi thật sâu rồi mở miệng, cắn vào cổ Bạc Nhan.
Bạc Nhan hét lên một tiếng, giống như tiếng khóc yếu ớt cuối cùng của một con thỏ trắng bị báo cần vào cổ họng, tất cả những tiếng kêu sau đó đều bị nuốt chửng, cô không dám kêu cứu.
Nếu là tiếng kêu cầu cứu thì càng thêm xấu hổ. Cô có tư cách gì… để người ta cứu cô chứ? Răng của Đường Duy chạm vào làn da mỏng manh của
Bạc Nhân, cái chạm nhẹ nhàng khiến toàn thân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-cua-bao-bao-la-tong-tai-kho-doi-pho-con-thien-tai-va-bo-tong-tai/691250/chuong-1064.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.