Nhưng mà nếu nói tới có được người phụ nữ còn xuất sắc hơn cả Lục Y Đình, có lẽ Vinh Nam sẽ trực tiếp vứt bỏ Lục Y Đình mà không có chút thương tiếc nào, “Hay là.”
Vinh Nam chậm rãi cười: “Tấy não Đường Thi rồi mang đến cho tôi thì thể nào?”
Ngải Tư hoảng hốt giật mình, trong mắt là vẻ không thể tin được: “Thưa anh..”
Đêm khuya tối đen, sự u ám như muốn lan rộng ra, không ai có cách nào dự đoán được vận mệnh sẽ đưa đẩy họ đến đầu, mang đến hi vọng, hay là sự chết chóc.
Đêm hôm ấy lúc Bạc Dạ đền im lặng không có một tiếng động, lúc đi cũng lặng yên không có tiếng động nào. Chỉ có một mình Đường Thỉ biết, người đàn ông này đã từng gõ cửa lớn nhà cô trong đêm tối, sau đó lại mang một thân lạnh thấu xương gian nan mà rời đi.
Cô trở về bên trong phòng, tính toán ngày, bây giờ thời tiết dần dần không còn nóng như trước đó, qua hai tháng nữa là vào mùa thu rồi, sau một khoảng thời gian nữa, có thể lại đến mùa đông.
Cô nhớ đến thời điểm mùa đông tuyết rơi dày đặc lúc trước, Bạc Da nằm lấy tay cô, đôi mắt ứng đỏ hỏi Đường Thi có thể ở lại hay không, có thể đừng đi được không.
Lúc đó cô dứt khoát kiên quyết hất tay của Bạc Dạ ra, nhưng mà quay đầu nhìn về phía trước, dù cho con đường đó lẻ loi một mình mà đi, dù cho không có con đường nào để đi.
Thời gian trôi thật nhanh, vốn còn đang là mùa xuân,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-cua-bao-bao-la-tong-tai-kho-doi-pho-con-thien-tai-va-bo-tong-tai/691144/chuong-957.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.