Chỉ là Đường Thi không cảm thấy điều này có gì mâu thuẫn, nhưng gì của quá khứ vẫn luôn tồn tại, thoải mái thừa nhận so với trốn tránh càng có ích hơn.
Cô nói: "Tuy là đứa nhỏ của Bạc Dạ, nhưng chị lại cảm thấy đứa bé giống chị nhiều hơn." "Ha ha."
Ôn Minh Châu nở nụ cười nhìn Đường Thi: “Vậy lần sau nếu có cơ hội, sẽ làm cho cậu bé một mùi hương nước hoa đi." "Ý kiến hay."
Đường Thi lớn tiếng nói: “Nhìn đi, nếu em nghĩ theo cách này, thế giới vẫn rất đẹp đúng không? Chị sẽ mang Duy Duy và Khương Thích đến chơi với em, đừng có nhàn rỗi một mình. Hiện tại trong lòng có nhiều phiền muộn, nếu để em ở đây một mình, sẽ không tránh khỏi suy nghĩ nhiều"
Đường Thi cũng là người từng trải, biết nếu như một người trong lòng có nhiều phiền muộn bị nhốt lại một mình trong phòng, sẽ khiến bệnh càng ngày càng nghiêm trọng. Cho nên cô muốn cùng Ôn Minh Châu nói chuyện phiếm để giải tỏa nỗi niềm.
Nhưng khi cô vừa an ủi Ôn Minh Châu xong, sau đó rời khỏi phòng bệnh, liền đụng phải Ôn Lễ Chỉ.
Đường Thi cười lạnh một tiếng, không nói gì. Nhưng Ôn Lễ Chỉ lại nói: "Nếu có thời gian quan tâm đến người khác, tốt hơn là lo lắng cho bản thân mình đi."
Đường Thi dừng lại một chút, đột ngột quay đầu lại: "Ý anh là gì?" "Cô và Bạc Dạ lại cãi nhau đúng không? Hay là nói..."
Ön Lễ Chỉ cố tình để lộ nụ cười âm hiểm: "Cả đời không qua lại với nhau nữa?". Cập nhật chương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-cua-bao-bao-la-tong-tai-kho-doi-pho-con-thien-tai-va-bo-tong-tai/691106/chuong-919.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.