Nghe được lời cô ấy nói như vậy, Đường Thi vô cùng sốt ruột: “Em đang ở nhà họ Ôn sao? Bây giờ chị tới đó ngay đây.”
“Chị… chị có thể đến em tôi sao?”
Ôn Minh Châu còn có chút sợ hãi: “Em sợ nếu chị đến, anh trai em sẽ giết chị mất. Chị thật sự muốn tới đây sao?”
“Không sao hết.”
Đường Thi biết hiện tại là thời điểm phòng tuyển tâm lý của Ôn Minh Châu yếu ớt nhất, giống như cô của trước đây vậy, cho nên điều này làm cho Đường Thi cảm thấy mình căn bản không có cách nào mặc kệ Ôn Minh Châu được.
“Bây giờ chị sẽ đến nhà họ Ôn tìm em, em vạn lần đừng nghĩ quẩn, có biết không?”
Đường Thi liên tục dặn dò qua điện thoại di động, Ôn Minh Châu ở đầu dây bên kia khóc nấc lên mức không thể nói năng rõ ràng được,
Sau khi cúp điện thoại, cô gái kia siết chặt di động trong tay, thì thào nói: “Đường Thi, chị… chị thật sự quá giống cô ấy.”
Bởi vì quá giống cho nên mới không nhịn được mà tìm cách tiếp cận, mới không nhịn được mà mang tất cả cảm giác tội lỗi trút hết lên người cô.
Đối mặt với một người xa lạ vừa mới quen biết chưa đầy một tuần mà cô lại có lương thiện và quan tâm đến như vậy. “Vì sao người chết không phải là tôi chứ?”
Ôn Minh Châu trốn ở trong chăn khóc nức nở, trong lòng như bị sóng triều u ám ăn mòn từng chút, từng chút. Năm đó người kia cũng như vậy, giống như đúc với Đường Thi. Cao cao tại thượng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-cua-bao-bao-la-tong-tai-kho-doi-pho-con-thien-tai-va-bo-tong-tai/691097/chuong-910.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.