Tối hôm đó, vì sự nóng nảy đột ngột của Bạc Dạ nên tâm trạng của Đường Thi không tốt chút nào.
Sau khi sửa xong máy tính cho Đường Duy, Tô Kỳ cười tỏ ý xin lỗi: “Thật ngại quá, làm khó dễ cho em rồi.”
“Không sao”
Đường Thi khẽ nói: “Tôi không phải là người không hiểu lý lẽ. Đây là chuyện giữa tôi và Bạc Dạ. Anh không cần tự trách mình”. Tiên Hiệp Hay
Mặc dù cô nói vậy nhưng Tô Kỳ vẫn cảm thấy việc Bạc Dạ đột nhiên trở nên cáu gắt có lẽ một phần nguyên nhân là do anh ta. Có thể là vì sự Tồn tại của anh ta đã kích động đến Bạc Dạ khiến anh hoàn toàn mất đi sự kiềm chế.
Nhưng Bạc Dạ không phải người dễ mất kiểm soát như vậy.
Anh luôn tàn nhãn với chính mình, trước giờ dù là đang trên bờ suy sụp cũng vẫn giữ vững lý trí bình tĩnh đến đáng sợ, một người như vậy sao có thế dễ dàng mất kiểm soát được?
Tô Kỳ không thể hiểu nổi tại sao, cũng như không thể đoán được Đường Thi quan trọng với Bạc Dạ như thế nào, quan trọng đến mức chỉ một ánh mắt của cô thôi cũng có thể khiến cho mọi sự phòng thủ trước đó của anh đều sụp đổ Cô là áo giáp của Bạc Dạ, nhưng đồng thời cũng là điểm yếu lớn nhất của anh.
Khi Tô Kỳ ra về, Đường Duy víu vào cửa nhìn một lúc mới nói: “Có phải chú Tô Kỳ còn thích mẹ đúng không?”
Cô có chút ngạc nhiên khi một đứa trẻ như Đường Duy lại thốt ra câu hỏi như vậy: “Con
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-cua-bao-bao-la-tong-tai-kho-doi-pho-con-thien-tai-va-bo-tong-tai/691091/chuong-904.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.