Nửa tiếng sau, Bạch Việt cũng đến biệt thự của Bạc Dạ.
Anh ta một cước đá văng cửa chính, xông vào bên trong, trông thấy Bạc Dạ, anh ta lớn tiếng quát mảng: “Anh điên rồi đúng không?
Anh không cần mạng nữa đúng không?”
Bạc Dạ mở mắt, hờ hững đáp: “Không chết được”
“Mùi rượu nồng như vậy…”
Bạch Việt hung hãng trách mắng: “Lần trước tôi đã nói với anh rồi, đến tìm tôi để kiểm tra lại, tại sao lại không làm?”
Đôi mắt Bạc Dạ nheo lại, gương mặt lạnh lùng, có thể vì trong đôi mắt anh không còn gì nữa, nên mới hiện rõ vẻ lạnh lùng không biết Sợ, ánh mắt anh trở nên châm biếm, cười lạnh nói: “Thì sao?”
“Anh như vậy không phải là muốn chết sao?”
Bạch Việt lao đến túm lấy cổ áo anh: “Đứng lên, đã xảy ra chuyện gì?”
Bạc Dạ nói với anh ta: “Có lẽ tôi giống anh”
“Giống tôi?”
Bạch Việt giật mình hoảng hốt: “Để tôi đoán… anh thích đàn ông sao?”
“Cút đi!”
Bạc Dạ đẩy anh ta ra, mùi rượu trên người anh lại xộc lên mũi Bạch Việt, khiến anh ta gãi đầu: “Bộ dạng này của anh đúng là hiếm thấy”
Bạc Dạ hít thở, đem những phiền não trong lòng nói ra: “Tôi nói, ở phía Đường Thị, lập trường của tôi có thể giống với anh và Giang Lăng”
Bạch Việt sửng sốt vài giây, sau đó mới lên tiếng: ‘À… yêu đơn phương à?”
Bạc Dạ nghe vậy tức muốn thổ huyết Bạch Việt cúi đầu nhìn anh, thở dài nói “Hà tất gì phải ép mình chứ? Trên người Đường Thi có nhiều hy vọng như vậy, mọi chuyện cũng không thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-cua-bao-bao-la-tong-tai-kho-doi-pho-con-thien-tai-va-bo-tong-tai/691089/chuong-902.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.