Đó là Lam Minh, người đàn ông này đang híp mắt mỉm cười, một tay đặt ở đằng sau lưng, phong thái vô cùng cao quý lịch thiệp, hiển nhiên là anh ta đã trải qua sự đào tạo bài bản: “Có thể hân hạnh được mời em khiêu vũ không?”
Cùng lúc đó Tiểu Nguyệt Lượng và Phương Phương thấy vậy liền ôm lấy mặt, chỉ vào Ông Vương và Lục Khủng Long đang đứng bên cạnh nói: “Các anh đã nhìn thấy chưa? Đây mới là phương thức tán tỉnh phụ nữ hiệu quả nhất! Đẹp trai quá đi! Hormone trong người cũng sắp nố tung rồi!”
Một mình Ôn Lễ Chỉ lang thang đi dạo quanh hội trường tổ chức đấu giá, nhưng anh †a cũng không cảm thấy cô đơn, thật ra thì những lúc như thế này làm cho anh càng cảm thấy nhớ Ôn Minh Châu hơn.
Lúc đầu, Ôn Minh Châu vẫn còn là một cô gái yếu đuối vì anh ta mà muốn đi học nhạc.
JJazz, khi ấy anh ta còn mang vẻ mặt chế giễu nhìn chằm chằm vào cô ấy rồi nói: “Tôi nghĩ người như cô thì không nên đi học làm gì nữa, cho dù tiếp tục học cũng sẽ không học thêm được một chút thanh cao nào đâu”
Thế nhưng bây giờ khi anh nhìn vào đám oanh oanh yến yến trước mặt thì trong đầu anh lại chỉ có một mình hình bóng của Ôn Minh Châu ở trong phòng huấn luyện Ở bên kia thì Đường Thi và Lam Minh lại đang ưu nhã khiêu vũ với nhau, còn trong một góc khuất nào đó lại có người tức giận đến mức đập vỡ chiếc cốc trong tay.
“Không… không sao đấy chứ?”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-cua-bao-bao-la-tong-tai-kho-doi-pho-con-thien-tai-va-bo-tong-tai/691074/chuong-887.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.