Đã từng có lúc người đàn ông này mệt mỏi với mọi thử về cô, nhưng giờ đây, cô lại trở thành nỗi ám ảnh
khó phai mờ trong tâm trí anh. Đường Thi không lên tiếng mà trầm mặc một hổi lâu.
Sau một thời gian dài như một thế kỷ trôi qua, cô đưa tay ra và chạm nhẹ vào đầu Bạc Dạ.
Như thể chạm vào đầu của một chú cún con, cô ấy vuốt ngược tóc Bạc Da hai lần, như để giúp anh ấy chăi đầu.
Người đàn ông ngủ thiếp đi bên cạnh cô, nhưng anh vẫn nắm chặt lấy bàn tay còn lại của cô.
Nếu đôi tay này có thể ôm chặt em trong tương lai, thì đời này em cần gì phải đòi hỏi nhiều hơn thể. vậy, ngày hôm sau khi Lâm Từ đi gọi Bạc Da
dậy, cậu đứng bên ngoài gỗ cửa hồi lâu vẫn không cóai ra mở cửa, một trận lo lắng ập đến, cậu lấy thẻ phòng phụ và mo cửa với một tiếng bíp, chi để tim thấy một căn phòng trống!
Bạc Dạ không có trong phòng?
Biểu cảm trên mặt Lâm Từ biển đối đù màu, Bạc Dạ đi đâu rồi? Chết tiệt, hôm nay còn có một cuộc họp rất quan trọng, chiều lại còn phải nói chuyện với cậu nhóc Sakahara Kurosawa, Bac Da đâu rối? Đi đâu rồi vậy!
Tên tổng giám đốc này ngày nào cũng không thèm kinh doanh, chỉ quan tâm đến Đường Thi!
Lâm Từ cảm thấy rằng đã đến lúc trợ lý đặc biệt như cậu nên tìm cách chiếm đoạt vị trí kia.
Sau đó Lâm Từ bắt đầu tò mò tự hỏi Bạc Dạ lúc này không có trong phòng thì anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-cua-bao-bao-la-tong-tai-kho-doi-pho-con-thien-tai-va-bo-tong-tai/691003/chuong-816.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.