Có điều nghe Bạc Dạ nói có vẻ rất nghiêm túc. Chắc là lại muốn vượt thành thị tìm Đường Thi, Lâm Từ cảm thấy anh lâu lâu lại làm như vậy một lần, quả thực là quá thường xuyên.
Thế là cậu ta im lặng một lát rồi đề nghị: “Cậu Dạ, tôi xin đề nghị anh.”
“Cậu nói đi.”
“Hay là anh mua nhà ở Bạch Thành luôn đi, đỡ phải lái xe đi tới đi lui… Cũng phiền phức lắm.”
“Chí lý! Không hổ là áo bông tri kỷ của tôi, mua một căn đi!”
“À đúng rồi.” Bạc Dạ như nghĩ tới chuyện khác, lập tức vặn hỏi: “Đúng rồi, cậu biết.. Chỗ chúng ta, có cửa hàng thú cưng nào ổn không?”
Lâm Từ nói: “Anh rể tôi mở cửa hàng thú cưng đấy.”
“Thật không? Có lương tâm không? Mua về nhà một tuần có chết không?”
Bạc Dạ hỏi một câu không tim không phổi: “Nhà cậu đáng tin không đấy?”
Lâm Từ ước gì đánh chết Bạc Dạ xuyên qua điện thoại: “Anh rể tôi mở tiệm! Người trong nhà! Bảo đảm đáng tin cậy! Anh muốn mua loại chó nào? Không đúng, anh mua chó tặng ai?”
Lúc hỏi cầu này, Lâm Từ lập tức nghĩ, chắc là mua chó tặng cho cô Đường Thi nhỉ? À không… Sao Bạc Dạ lại nghĩ đến chuyện mua chó?
Tổng tài khác đều tặng tiền, không thì tặng túi xách số lượng có hạn hoặc là nhẫn kim cương các thứ… Xa xỉ hơn thì tặng nhà, tặng xe thể thao, đến lượt Bạc Dạ… tặng một con chó?
Lâm Từ đặt mình vào thị giác Đường Thi, tưởng tượng sáng sớm Bạc Dạ gõ cửa, sau đó mình vừa mở cửa ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-cua-bao-bao-la-tong-tai-kho-doi-pho-con-thien-tai-va-bo-tong-tai/690849/chuong-662.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.