Kế tiếp, Đường Duy thậm chí không cho Tô Kỳ và Bạc Nhan cơ hội nói chuyện, nắm tay Tùng Sam dứt khoát rời đi, bước chân quyết đoán giống hệt Bạc Dạ năm đó. Tùng Sam cau mày, chờ đi đến cuối hành lang không thấy bóng người, họ mới dừng lại. Anh cúi đầu xuống, thấy Đường Duy thở phì phò, đôi mắt đỏ ngầu như thể bị tức giận đến điên người, tay nắm chặt. “Duy Duy.” Tùng Sam nhìn Đường Duy, mặc dù thấu hiểu cậu bé, nhưng anh lại bất lực: “Cháu không nên gánh vác nhiều thù hận đến thế.” “Không ai vô tội.” Đường Duy thì thào: “Cháu cũng không vô tội.” Tùng Sam đau lòng vì sự thấu triệt của đứa bé này. Anh thở dài, muốn bế cậu bé lên, nhưng Đường
Duy lại tránh ra: “Cháu có thể tự đi, không cần bất cứ ai ôm mình.”
Ánh mắt Tùng Sam hơi lo lắng, nhưng vẻ mặt vẫn bình tĩnh. Nếu không thể cưỡng cầu thì chỉ có thể bảo vệ Đường Duy sống yên ổn: “Được rồi, cậu nghe cháu.”
Hai mươi phút sau, buổi diễn thuyết chậm rãi mở màn. Người chủ trì lên sân khấu, kế tiếp là hiệu trưởng. Đường Duy được thu xếp là người thứ năm lên sân khẩu, Tùng Sam sửa soạn lại nơ tây trang cho cậu bé, thoạt nhìn rất giống nhân vật Edogawa Conan, rõ ràng là một quý công tử.
Tô Kỳ và Bạc Nhan vào hậu trường, lúc gặp Đường Duy, quả nhiên ánh mắt của cậu bé lại lạnh xuống. Tô Kỳ chỉ có thể thở dài. Anh ta hiểu suy nghĩ của Đường Duy, chẳng qua thấy thái độ lạnh lùng của cậu bé, anh ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-cua-bao-bao-la-tong-tai-kho-doi-pho-con-thien-tai-va-bo-tong-tai/690811/chuong-624.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.