“Còn không mau ra tay đi!” Thạch Họa giơ mấy ngón tay ngọc ngà ấy, chỉ thẳng vào mặt Đường Thi: “Dạy cho con điểm này một bài học, xem xem cô ta sau này có còn dám đến công ty giở trò mê hoặc người khác nữa không! Các người mà không phục, cứ đi mà báo cáo với ba tôi ấy, xem xem giữa chúng ta, ai là kẻ thua cuộc.”
Lời này nói ra thật rõ ràng. Cô ta chính là đang ỷ lại mình có người chống lưng, thử hỏi bọn họ có thể làm gì cô ta?
Hai mắt Đường Thi sắc lẹm, lãnh đạm mà nói: “Cô chắc rằng cô không hối hận vì việc làm ngày hôm nay, đúng chứ?”
Ngay từ lúc đầu, cô vốn không muốn bày ra cái vẻ sợ hãi mà Thạch Hoa muốn. Cô ta muốn nhìn thấy Đường Thi mất hết lý trí, khóc lóc cầu xin cô ta, muốn thấy Đường Thi phải căng thẳng, lo sợ, nhưng tuyệt đối không ngờ cảm xúc Đường Thi chỉ thay đổi thăng trầm một lúc, lại lập tức phục hồi vẻ lãnh đạm vốn có.
Cô ta không thể đoán ra được rốt cuộc nội tâm
Đường Thi nghĩ gì, rốt cuộc có át chủ bài gì, nên mới nghĩ rằng bản thân mình mới là người hồi hộp, lo sợ. Loại nhận thức này khiến cho Thạch Họa ngày càng trở nên nhớn nhác, bại hoại, chẳng lẽ Bạc Dạ lại thích loại phụ nữ lòng dạ thâm sâu này sao?
Tại sao chứ? Tại sao lại là Đường Thi?
Thạch Họa vừa muốn la hét lớn lên, nhưng từ xa vọng lại những tiếng bước chân, từng bước khoan thai không gấp không chậm, như thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-cua-bao-bao-la-tong-tai-kho-doi-pho-con-thien-tai-va-bo-tong-tai/690793/chuong-606.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.