“Kêu mấy người đứng lại, không nghe thấy à?”
Đằng sau lại có người cảm thấy bản thân không được đối xử công bằng: “Nếu như bác sĩ Lăng không để cho bọn họ chen hàng, bây giờ anh lại ở trước mặt chúng tôi mang bốn người bọn họ đi trước, không tính là chen hàng sao?”
Nếu như không phải cơ thể của ba người Bạc Dạ, Đường Duy và Vưu Kim có vấn đề, Diệp Kinh Đường thật sự sẽ xông lên trực tiếp vả nát mồm của người kia.
Bạch Việt dừng bước chân lại, cười lạnh: “Tôi không phải là bác sĩ của bệnh viện này, cũng không có coi mấy người là người như bác sĩ Lăng. Tôi thích cứu ai thì cứu, không có cái gì gọi là công bằng hay không công bằng cả. Nếu như anh cam tâm tình nguyện thì cầu xin tôi đi, có khi ông đây tâm tình tốt cũng có thể để anh chen hàng!”
Đám người tức đến phát run: “Anh không xứng làm bác sĩ!” “Tôi không xứng đấy, nhưng tôi cứ phải mang bạn tôi đi, làm sao?” Bạch Việt hất hất tay: “Đi!”
Bạc Dạ tỏ ý xin lỗi Giang Lăng, Giang Lăng thở dài: “Đi đi, chỗ tôi vẫn còn rất nhiều người phải kiểm tra.”
Dưới ánh nhìn chằm chằm của mọi người, Bạch Việt mang mấy người Bạc Dạ đi, nhưng lại không có ai đứng ra ngăn cản.
Bởi vì người đấy là Bạch Việt, anh căn bản không quan tâm đến những quy tắc đó, cứu người hay không còn phải xem tâm tình, không muốn cứu thì cho dù người đấy chết ngay trước mặt thì anh cũng không quan tâm. Làm gì có tư tưởng bình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-cua-bao-bao-la-tong-tai-kho-doi-pho-con-thien-tai-va-bo-tong-tai/690779/chuong-592.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.