Bạc Dạ cảm thấy trái tim mình đau đớn vô cùng khi nghe những lời của Đường Thi.
Anh bất đắc dĩ buông lỏng bàn tay đang nắm lấy tay cô ra, chỉ có thể trơ mắt nhìn cô nắm tay Đường Duy đi xa. Mãi đến sau này, bóng dáng ấy vẫn luôn xuất hiện hàng đêm trong giấc mơ của Bạc Dạ khiến anh trằn trọc cả đêm không thể ngủ được
Lúc Đường Thi lên tầng, Đường Duy hỏi: “Mẹ, nếu muốn làm bạn bè thì mẹ định làm bạn bè như thế nào?”
“Cứ để như vậy đi.”
Đường Thi trả lời một cách lạnh nhạt: “Cứ như vậy đến cùng thôi, không vượt qua ranh giới, không thăm dò, không nói chuyện quá khứ nữa.”
Có thể trò chuyện với nhau nhưng không còn tình cảm nữa, đại khái là như vậy
Đường Duy cụp mắt xuống, để Đường Thi nắm tay dẫn vào thang máy, sau đó, cửa thang máy đóng lại sau lưng cô, như thể hai thế giới tách biệt với nhau
Đường Thi rốt cuộc cũng về đến nhà, cô thở dài một hơi, gần đây có quá nhiều chuyện lần lượt xảy ra, vất vả lắm thì chuyện khủng hoảng của tập đoàn Bạc thị cũng đã trở thành quá khứ, hiện tại lại bị một người bạn làm cho bị thương.
Cô khẽ nhéo nhéo mi mắt, cậu bé giống như thói quen của Bạc Dạ như đúc, nhiều năm qua thói quen ấy đã khắc sâu vào trong xương tủy của cô.
“Đường Thi?” Khương Thích và Hàn Nhượng đang ở trong phòng bếp nướng bánh bích quy, thấy Đường Thi trở về, liền cười, nói: “Đúng rồi, gần đây có một chuyện tớ muốn nói với cậu.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-cua-bao-bao-la-tong-tai-kho-doi-pho-con-thien-tai-va-bo-tong-tai/690757/chuong-570.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.