Câu hỏi của Đường Duy khiến Diệp Kinh Đường ngây ra tại chỗ, anh ta không trả lời được một chữ nào.
“Chú muốn đưa chị Khương Thích đi chỉ vì tức giận. Thế nhưng chú đã nghĩ cho cảm nhận của chị Khương Thích chưa? Bây giờ chị ấy ở với chúng cháu vui vẻ thế nào chứ, chú chỉ đem lại tổn thương cho chị ấy thôi…”
Giọng nói non nớt của trẻ nhỏ nghe vô cùng ngây thơ, thế nhưng từng câu từng chữ lại đâm thẳng vào tim Diệp Kinh Đường.
Trên mặt người đàn ông lại xuất hiện một biểu cảm như một đứa trẻ đang hoảng sợ.
Lúc Diệp Kinh Đường rời khỏi, mọi người vẫn chưa phản ứng lại, Khương Thích ngây ra nhìn Diệp Kinh Đường rời đi, thậm chí còn không tin được vào mắt
mình. Sự cô đơn trên mặt người đàn ông giống như một con thú nhỏ bị bắt nạt, thế nhưng rõ ràng lúc nay người ra tay trước là anh ta, đến cuối cùng lại thành đám người bọn họ bắt nạt anh ta.
Đường Thi nuốt nước bọt, nhìn theo bóng lưng của Diệp Kinh Đường, cô dè dặt nói: “Anh ta đi rồi?”
Khương Thích và Hàn Nhượng cũng chưa phản ứng lại, gật đầu: “Hình như là vậy.”
“Mẹ kiếp.”
Vưu Kim và Khắc Lý Tư ở bên cạnh đã xắn ống tay áo lên, định đánh một trận, kết quả… Lại kết thúc như vậy sao?
Diệp Kinh Đường đi rồi? Với tính cách ấy của anh ta, thế mà lại đi rồi?
Khương Thích vẫn chưa hoàn hồn, nép trong lòng của Hàn Nhượng, giơ tay ra, dè dặt chỉ về phía cổng: “Đường Thi, ra đó xem thử, không chừng…
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-cua-bao-bao-la-tong-tai-kho-doi-pho-con-thien-tai-va-bo-tong-tai/690578/chuong-391.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.